Phượng Ánh Tuyết quay ngang liếc xéo Phượng Dạ Hàn một cái rồi lại quay sang cầm chung trà uống tiếp. Nhưng cái liếc xéo vừa rồi lại rơi vào mắt Liễu Tiểu Nhu là liếc mắt đưa tình khiến cho nàng càng thêm hiểu lầm hai người là huynh đệ luyến a.(Mèo: khụ! Nhu tỷ đi xa quá rồi!)
Như hiểu được Liễu Tiểu Nhu đang suy nghĩ gì Phượng Ánh Tuyết vội ho khan một cái nói.
"Khụ! Nhu tỷ bàn vào việc chính đi,đừng suy nghĩ lung tung."
"Haha! Được rồi mệnh lệnh của Các chủ ai dám từ chối chứ!" Liễu Tiểu Nhu trêu ghẹo Phượng Ánh Tuyết một câu nhưng ngay sau đó gương mặt quay ngắt 180° khiến cho người được mệnh danh là yêu nghiệt Phượng Dạ Hàn hắn đây cũng không khỏi giật mình.
"Chắc thái tử điện hạ đây cũng biết! Vào 2năm trước có một người tự xưng mình là Hoa Các chủ và thành lập ra Hoa Xuân các nơi được gọi là khu cung cấp tin tức đáng tin cậy nhất!" Phượng Dạ Hàn gật nhẹ đầu sau đó nghe tiếp.
"Thật ra thì Hoa Xuân các lúc trước không phải như vậy! Nơi này quả thật từng là kỷ viện nhưng lúc trước nơi này rất vắng khách thậm chí nơi này phải từng bán lại cho người khác hơn thế nữa những nữ nhân ở đây điều là bị những tay buôn người bắt và giam giữ để phục vụ cho bọn súc sinh không bằng cầm thú như bọn chúng sao đó đem bán lại cho những lão già dát vàng để làm thú tiêu khiển."
Nói tới đây Liễu Tiểu Nhu không cầm được dòng lệ mà rưng rưng nước mắt. Bỗng nhiên nhớ lại những kí ức lúc trước nếu lúc đó hắn đừng ra tay với nàng, nếu lúc đó hắn đừng phụ nàng, đừng nhẫn tâm đem hài nhi của nàng đi thì nàng sẽ cho không bị bán vào Hoa Xuân các. Nhưng lúc đó cũng may may cho ông trời có lòng thương sót đem Hoa Các chủ tới để giải thoát giúp đỡ cho nàng cũng như những người khác thì nàng sẽ không có được như ngày hôm nay. Nhớ đến đây Liễu Tiểu Nhu quay nhìn Hoa Các chủ của Hoa Xuân các khiến nàng không khỏi mỉm cười.
"Nếu lúc đó không có Hoa Các chủ thì thân phận nử nhi như chúng tôi đây chắc có lẽ là đã chết rồi!"
Phượng Dạ Hàn nghe Liễu Tiểu Nhu nói vậy cũng không khỏi thương thay cho phận hồng nhan nhưng một người được sinh ra trong hoàng tộc như hắn lại không có thứ tình cảm gọi là thương yêu bởi vì từ khi sinh ra nó đã không còn tồn tại rồi. Nhưng kì tích lại xảy ra nàng là người đã mang đến cho hắn tiếng cười, ấm ấp, hiểu được thứ gì gọi tình thương tình yêu. Cho nên hắn không ngừng chở che bảo vệ nàng, bao bọc nàng không để những kẻ khác ức hiếp ngay cả hoàng thượng cũng đừng mong mà đụng tới nàng. Phượng Dạ Hàn đang mênh mang suy nghĩ như nhớ ra nói.
"Nếu như ta nhớ không lầm tiểu muội muội năm nay chỉ mới sáu tuổi a? Vậy thì không lẽ bốn tuổi đã làm Hoa Các chủ đi cứu người?"
Liễu Tiểu Nhu nghe câu hỏi này của hắn bắt đầu cười như gió xuân sau đó thì cười rộ lên.
"Quả thật lúc đó nhớ lại không khỏi cười. Lúc đó Tuyết nhi người lắm lem bùn đất trên đầu còn có vài cọng cỏ khô, nhìn hình tượng lúc ấy quả thật là Các chủ uy phong a!" Liễu Tiểu Nhu vừa nói vừa không ngừng quan sát Phượng Ánh Tuyết thấy trên mặt nàng có hơi chút..ửng hồng.
"Còn nhớ lúc đó nàng từ dưới đất chui lên làm cho mấy nữ nhi trong nhà giam không khỏi giật mình tưởng đâu là ma đến đòi mạng. Nhưng ngay sau đó lại nghe trong miệng tiểu Tuyết lầm bầm cái gì mà "thổ thuật đúng rồi..sai ở đâu nhỉ..." mới biết lúc đó tiểu Tuyết là người a!"
Phượng Dạ Hàn nghe đến đây cũng không khỏi buồn cười.
"Tuyết nhi lúc đó mới biết mình ở trong nhà giam ở Hoa Xuân các lúc đó nàng nói một câu khiến mọi người không dám tin "Ta sẽ cứu mọi người với một điều kiện phải làm thuộc hạ của ta!". Một lời nói của tiểu oa nhi bốn tuổi khiến cho nữ nhi trong nhà giam không khỏi cảm động a! Nhưng nghĩ lại tiểu Tuyết lúc đó rất nói ra mọi người không ai tin cả cho đến khi tiểu Tuyết từ mình phá cửa nhà giam và giải quyết mấy tên trong Hoa Các một cách nhanh gọn lúc đó mọi người mới tin tưởng vì nàng chính là người của tộc tinh linh."