Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh Lùng

Chương 18: Sắc phong (tiếp)




"Rốt cuộc thì tiểu cô nương này đến với mình với mục đích gì đây?". Hoàng thượng còn đang suy nghĩ thì một giọng nói non nớt cất lên.

"Sinh..thần! Sinh thần!"

"Sinh thần!" hoàng thượng khẽ lập lại từ này trong miệng và đột nhiên hiểu ra. Hoá ra hôm nay là ngày sinh thần của mình nên tiếu cô nương này mới đến đây đem túi vải lê này cho mình xem như là quà.

Hoàng thượng nhẹ nhàng ngồi xuống, động tác tao nhã xoa đầu Phượng Ánh Tuyết mỉm cười.

"Tiểu cô nương ngươi là ai? Tại sao lại đi vào trong này! Có biết nơi đây chỉ có hoàng tộc mới vào được không?"

"Ta là ai..? Ta là ai..." Phượng Ánh Tuyết đưa ngón trỏ lên chỉ vào mũi của mình khẽ lẳm nhẳm mấy từ này trong miệng sau đó lại lắc đầu như nói rằng "ta không biết!"

"Nơi này ta thích! Hoàng tộc không biết."

Chỉ mấy câu ngắn gọn này cũng khiến hoàng thượng hiểu rõ tiểu cô nương này bị thiểu năng cho nên mới không biết chính mình là ai và cũng hiểu được vì sao tới nơi này. Nhưng hoàng thượng cũng thắc mắc tại sao tiểu cô nương lại vào được đây trong khi lính gác đi tuần nhiều như vậy hơn nữa tại sao lại có những qủa lê giống với hương vị của nàng.

Hoàng thượng vừa nhìn tiểu cô nương vừa suy nghĩ thì một giọng nói cất lên làm cho hoàng thượng bị cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Nàng ấy chính là con của hoàng hậu!"

Một giọng nói của nam hài tử cất lên. Hoàng thượng quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói vẻ mặt hơi ngạc nhiên một chút nhưng nháy mắt một cái đã hồi phục lại nhưng trong ánh chứa một tia yêu thương dịu dàng.

Cách đó không xa ở trên cây đào có một nam hài tử mặc một bộ y phục màu vàng ngà, trên đai lưng có khảm ngọc bội hình rồng tinh sảo và bên hông cũng có một ngọc bội hình rồng như vậy đều này cũng nói lên hắn là người của hoàng tộc và cũng có địa vị không hề thấp ở trong hoàng cung này.

Nam hài tử nhẹ nhàng điểm mũi chân mấy cái qua mấy nhánh cây sau đó lộn vài vòng trên không trung nhẹ nhàng tiếp đất đứng bên cạnh hoàng thượng lúc này mới nhìn thấy rõ gương mặt. Gương mặt này phải tả ra sao nhỉ qủa thật là rất khó nói a..vì gương mặt này quá giống nữ tử. Nhìn gần như thế này còn đỡ chứ nhìn xa e rằng mình nhìn chính là một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp đến mê người. Phượng Ánh Tuyết vừa nhìn thấy không khỏi ngẩn người, trước mặt nàng là nam hài tử ước chừng khoản chín mười tuổi có một gương mặt tà mị mê hoặc lòng người nhất là đôi mắt phượng vừa nhìn đã bị hút vào trong đó khiến cho người ta không khỏi trầm luân vào trong dục vọng nhưng lại có một chút gì đó cương nghị rất giống hoàng thượng nên nhìn gần mới biết hắn là nam tử.

Mái tóc của hắn bay bay trong gió nô đùa cùng bạch đào tạo nên một bức tranh mị lệ xinh đẹp nhưng đối với nàng mà nói là một khung cảnh bức người tạo cho nàng một sức ép khiến nàng phải nhíu chặt chân mày.

Rốt cuộc hắn là ai? Lại tạo sức ép cho mình như vậy! Và hắn là bạn hay là thù