Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 55: Đại học




Ngày công bố kết quả thi đại học, cả nhà Chúc Yểu đều xúm lại trước màn hình máy tính.

Bình thường ký hợp đồng trị giá mấy chục triệu tệ không thèm chớp mắt, vậy mà lúc này Tiêu Minh Châu lại rất hồi hộp. Chúc Tấn Ung đang dưỡng da cũng vội vã lột mặt nạ ra, tập trung đến nín thở. Chúc Hằng vốn không  để tâm cho lắm vì dù Chúc Yểu có thi không tốt thì Tiêu Minh Châu cũng có cách khiến cô học trường mình muốn, tuy nhiên do không khí bỗng dưng trở nên nghiêm túc nên cậu cũng không còn lòng dã chơi game nữa, bèn cất điện thoại đi, mắt nhìn về phía máy tính.

Chúc Yểu hồi hộp mím môi, bắt đầu nhập số báo danh, số chứng minh nhân dân và mật khẩu của mình vào.

Giao diện lập tức thay đổi.

Ánh sáng hắt ra từ màn hình chiếu lên mặt Chúc Yểu. Cô nhìn không chớp mắt, ngẩn ngơ mấy giây. Chúc Tấn Ung là người đầu tiên reo lên: “642!”

Mắt Chúc Yểu hoa lên, rất muốn đưa tay dụi thêm lần nữa. Hoàn hồn lại nhìn  vào ô  điểm tổng, con số 642 sáng lên lấp lánh.

Giây phút ấy, mắt Chúc Yểu cay xè…

Hai tháng nay, Chúc Yểu chưa có một giây phút nào thả lỏng. Hàng ngày nhìn đồng hồ đếm ngược to đùng trước cửa lớp, không lúc nào là cô không tự nhắc nhở mình.

Khắc khổ học tập là điều mà Chúc Yểu chưa bao giờ được trải nghiệm ở Đại Ngụy. Thì ra phấn đấu vì một mục tiêu nào đó lại mang đến cảm giác tự hào như vậy.

……

Điểm của Chúc Yểu đủ để vào địa học Tấn Thành.

Lúc thi địa học, cô cảm thấy mình làm bài khá ổn nhưng không ngờ lại tốt hơn bất cứ lần thi thử nào trước đó, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều. Còn Nguyên Trạch thì giữ vững phong độ, trở thành thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh với 719 điểm.

Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha cũng thi khá tốt.

Trước ngày làm lễ tốt nghiệp, lớp 12.9 tổ chức lễ tri ân các thầy cô. Địa điểm được chọn là một khách sạn gần trường Hành Dương. Trong bữa tiệc, các bạn học không còn câu nệ như hồi đi học nữa mà bắt đầu đùa giỡn trêu chọc cô chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm Ưng Úc Lưu cũng không còn vẻ nghiêm khắc thường ngày, hôm nay cô hiền lành hòa đồng, cứ như là hai người khác nhau vậy.

Ba năm cấp 3, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô trò gần gũi nhau đến vậy.

Lúc kính rượu, có một cô bạn xúc động đến rưng rưng nước mắt. “Cô Ưng, trước kia em cảm thấy cô rất dữ, nhưng bây giờ nghĩ đến việc sau này không được gặp cô nữa thì lại thấy rất buồn.”

Người vừa nói chuyện là Văn Tĩnh, lúc trước quen Tiết Dịch Tài nhưng bị cô Ưng Úc Lưu chia rẽ, trong lòng căm ghét cô ghê gớm.

Trương Kha trêu ghẹo: “Nối lại tình xưa với Tiết Dịch Tài rồi chứ gì, tay trong tay  vào địa học.”

Trong lớp cậu ta là khéo nói nhất. Cậu vừa nói lớn một câu như vậy, nước mắt của Văn Tĩnh cũng ngừng tuôn, mặt trở nên đỏ hổng. Tiết Dịch Tài bên cạnh cũng xấu hổ, đỏ cả mặt nhưng vẫn rất đàn ông: “Đừng bắt nạt vợ tôi.”

Cả lớp lập tức “ồ” lên một tiếng.

Văn Tĩnh quay sang mắng yêu: “Đừng nói linh tinh.”

Tiết Dịch Tài liền cười bảo: “Tuân lệnh bà xã.”

Cả bàn tiệc lập tức trở nên náo nhiệt. Cô Ưng Úc Lưu nhìn đám học sinh thanh xuân phơi phới, trong lòng cũng đầy cảm xúc. “Lúc trước cô cũng vì tốt cho các em. Đừng tưởng cô không biết, trong giờ học cứ nhân lúc cô không chú ý mà trộm nắm tay nắm chân.”

“Wao, cô biết hết hả cô.”

Cô Ưng Úc Lưu hừ khẽ một tiếng: “Đứng trên bục giảng tầm nhìn rộng hơn các em tưởng nhiều. Mấy trò mèo của các em làm sao qua mắt được thầy cô.”

Tốt nghiệp là một chuyện rất kì diệu. Các thầy cô bình thường thấy đáng ghét thế mà hôm nay trở nên thân thiết vô cùng, còn những học sinh bình thường ương bướng đến đau đầu lại trở thành những nhân tố khuấy động không khí. Ba năm cấp 3 giống như một chiến dịch rất gian nan, mà những người mình ghét nay dù gì cũng trở thành những chiến hữu đồng sinh cộng tử.

Tốt nghiệp xong chia tay nhau, từ nay kẻ bắc người nam, tung cánh bay bốn phương trời.

Cô Ưng Úc Lưu uống chút rượu nên mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng lướt qua các học sinh đang ngồi đây, lòng bỗng dâng lên cảm giác buồn bã. Cô bắt đầu đánh giá các bạn trong lớp.

Đầu tiên là Lâm Chỉ Y: “Em rất ưu tú, luôn là người làm thầy cô yên tâm nên đôi khi thầy cô yêu cầu em hơi cao, bởi vì thầy cô biết em có thể làm tốt hơn nữa… Trước khi thi đại học phong độ của em lên xuống thất thường làm cô thấp thỏm thay em…”

Lâm Chỉ Y thầy sống mũi cay cay: “Em biết ạ.” Cô biết các thầy cô kì vọng vào mình, cho nên khi sa sút cô mới hoảng hốt như thế.

Tiếp theo là Hứa Du Du.

Lần lượt, tiếp theo là đến Chúc Yểu. Cô Ưng nhìn Chúc Yểu, khẽ mỉm cười, vẻ mặt hơi phức tạp. “Nói thật, lúc đầu cô vẫn có thành kiến về em… Cô không ngờ trong năm 12 em lại tiến bộ nhiều như vậy, cô thật sự mừng thay cho em.”

Ai mà ngờ cô học trò luôn đứng chót sổ lại có thể thi đậu đại học Tấn Thành chỉ sau một năm cố gắng.

Chúc Yểu chính là nhân tố bất ngờ nhất trong lớp 12.9.

Trương Kha uống ngụm bia, cười nói to: “Người ta ngồi chung bàn với học sinh ưu tú toàn năng, phụ đạo một  kèm một mà. Có thể kéo một học sinh yếu vào cổng đại học Tấn Thành… Chậc, cô Ưng phải khen ngợi lớp trưởng đó.”

Trương Kha vừa dứt lời, các bạn lập tức bật cười ha hả.

Đây quả là một sự thật tàn khốc. Có người khắc khổ học tập suốt 3 năm trởi, ngay cả đi vệ sinh cũng học, không có thời gian yêu đương nhưng cuối cùng chỉ có thể thi được đại học hạng hai. Có người thì đường tình duyên hay học tập đều được cả hai. Thành tích kém cũng đừng lo lắng, có bạn trai tài giỏi phụ đạo cho, thế nào cũng vào được đại học Tấn Thành.

Bị nói thế, Chúc Yểu lập tức đỏ mặt. Cô và Nguyên Trạch lén lút quen nhau, nay bị mọi người lôi ra nói oang oang như thế thật  là xấu hổ. Nhưng đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào, hai mắt không nhịn được bèn nhìn về phía Nguyên Trạch… Mắt chạm phải nhau, cả hai ăn ý mỉm cười.

Thầy cô làm sao không nhận ra sự ám muội giữa hai người, chẳng qua là đôi khi mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Cô Tiêu Thục Tuyết bên cạnh cô Ưng đẩy cặp mắt kính, quay đầu nhìn Nguyên Trạch, cười nói: “Đúng là nên khen thưởng lớp trưởng của chúng ta, dạy còn có hiệu quả hơn cả thầy cô, cô tự thấy không bằng…” Cô TIêu cũng cảm thấy ưu ái Chúc Yểu, lần này cô thi toán được 125 điểm cơ mà.

Vẻ mặt Nguyên Trạch vẫn rất bình thản trước sự trêu ghẹo của thầy cô và bạn bè.

Cô ưng úc lưu mỉm cười. Tình yêu thuở học trò thuần khiết nhưng cũng mong manh, còn Nguyên Trạch thì lại chín chắn, chững chạc hiếm thấy. Trong vòng một năm mà giúp được Chúc Yểu như thế thì đúng là không dễ dàng.

Trước khi kết thúc, cô Ưng Úc Lưu đứng dậy, mặt khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày, giọng dõng dạc: “Vào lớp.”

Nguyên Trạch đứng dậy theo: “Học sinh, đứng!”

Cả lớp đồng loạt đứng nghiêm nghị.

Cô Ưng đảo mắt một vòng, bắt đầu bài giảng sau cùng: “Kì thi đã kết thúc nhưng cuộc đời các em chỉ vừa mới bắt đầu… Vào đại học, vào xã hội, con đường của các em sẽ còn rất dài, trên đường sẽ gặp rất nhiều người và trải qua rất nhiều chuyện Tương lai sẽ có rất nhiều ngã rẽ, cô không yêu cầu các em phải thật ưu tú, chỉ mong các em luôn là người có ích cho xã hội…”

Kết thúc lời dạy, cô cười sang sảng: “Tan học” nhưng nước mắt thì rưng rưng và nói to một câu: “Tạm biệt các em.”

“Tạm biệt cô!” Từng người trong lớp đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hô thật to, hơn hẳn mọi khi.