Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 47: Ngưỡng mộ




Bạn học nghiêm khắc Nguyên Trạch tỉ mỉ phê bình và chỉnh sửa bức thư tình, tiện thể giảng giải luôn cho Chúc Yểu những cú pháp đặc trưng của thể loại văn ngôn mà bức thư có nói đến.

Anh giảng bài rất hay, giọng nói trong trẻo. Thế là vô tình Chúc Yểu bị anh dẫn đắt, trong đầu toàn là những tri thức mà anh vừa giảng. Cũng vì vậy, khi Chúc Yểu đi ngang qua sân bóng rổ, bị một cậu em cao to đẹp trai chặn đường thì vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cậu em lớp dưới đỏ mặt hỏi cô: “Bức thư đó… bạn đọc chưa?”

Chúc Yểu há hốc mồm, bỗng chốc nhớ ra đây là chủ tịch câu lạc bộ thể thao Trương Dư Già – người viết thư tình cho cô. Trương Dư Già thấy ánh mắt cô ngơ ngác thì hơi thất vọng. “Bạn chưa đọc sao?”

Chúc Yểu vội đáp: “Mình đọc rồi.”

Trương Dư Già lập tức tươi cười, hỏi cô: “Vậy… vậy bạn cảm thấy mình thế nào?”

Chúc Yểu đành trả lời: “Bạn rất tốt, có điều…” Cô không đưa đẩy khéo léo mà nói thẳng: “Cảm ơn thư của bạn, nhưng mình đã thích người khác rồi.”

Trương Dư Già hơi ngẩn ra, khá bất ngờ vì Chúc Yểu thẳng thắn như vậy. Trông cô nhỏ nhắn, mong manh, chắc là tính tình cũng hay thẹn thùng, e ấp… Vì thế cậu mới bị bạn bè xúi giục, bảo mẫu con gái như thế rất dễ theo đuổi, dù có không thích thì cũng sẽ không từ chối thẳng thừng, chỉ cần cậu chủ động một chút là được, cho nên cậu mới lấy hết can đảm tỏ tình.

Trên đường về lớp, Tưởng Điềm Nha khẽ thì thầm với cô. “Woa, thật ra cái cậu Trương Dư Già này cũng đẹp trai phết đấy.”

Thời học sinh, các cô gái vốn rất thích mẫu con trai cao to đẹp trai, đánh bóng rổ lợi hại giống vậy. Chúc Yểu quay qua hỏi cô. “Cậu thích hình mẫu như thế à?”

Ừm… Tưởng Điềm Nha nghiêm túc nghĩ ngợi một lát rồi kết luận. “Cũng được lắm mà. Tuy không đẹp trai bằng lớp trưởng nhưng qua lại với mẫu người như thế cũng rất thú vị, hơn nữa lại có cảm giác an toàn.”

Chúc Yểu muốn nói: Hình mẫu này, chẳng phải giống Trình Gia Úy sao?

……

Ngày 15 này là sinh nhật Tưởng Điềm Nha, hôm đó vừa hay là thứ 7 nên Chúc Yểu tặng quà sinh nhật sớm cho cô. Trước đó Tưởng Điềm Nha đã dặn trước là đừng tặng gì đắt tiền quá. Nhà Chúc Yểu có tiền, học sinh cấp 3 cũng không tiêu gì nhiều nên chỉ tiền tiêu vặt của cô thôi cũng là một con số không nhỏ. Tưởng Điềm Nha biết chút tiền ấy không là gì đối với Chúc Yểu nhưng trước nay cô chơi với Chúc Yểu không phải là vì tiền, càng không muốn lợi dụng cô. Cuối cùng, Chúc Yểu tặng Tưởng Điềm Nha một cái ví rất tinh xảo. Cô rất thích.

Tối hôm đó, Tưởng Điềm Nha gọi điện thoại cho Chúc Yểu, kể rằng Trình Gia Úy đã tỏ tình với cô.

Chúc Yểu đang ngồi dưới ánh đèn bàn làm bài tập. Cô cột tóc cao, để lộ khuôn mặt thanh tú. Nghe nói thế, cô rất ngạc nhiên, lập tức dừng bút, hỏi với giọng mềm mại. “Vậy cậu có đồng ý không?” Bình thường Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha hay cãi cọ, hệt như một đôi oan gia, quan hệ khá thân thiết. Mấy ngày trước sinh nhật của Tưởng Điềm Nha, Trình Gia Úy còn nhờ cô đi chọn quà giúp mà.

Tưởng Điềm Nha bỗng chốc ngượng ngùng. “Cậu ta rất lưu manh…” Tuy là lời trách móc nhưng ngữ khí lại rất ngọt ngào. Đáp án đã quá rõ ràng.

Chúc Yểu mỉm cười, nói: “Thích thì cứ đồng ý chứ sao.”

Tưởng Điềm Nha ôm điện thoại gật đầu với vẻ xấu hổ, hoàn toàn khác với thường ngày. Giọng Tưởng Điềm Nha rất nhẹ: “Bình thường mình cảm thấy cậu ấy rất ngốc nghếch, suốt ngày không biết có gì vui mà cứ cười hơ hớ… Có điều…” Giọng cô lảnh lót, vui vẻ. “Cũng rất đáng yêu.”

Tưởng Điềm Nha nói chuyện với Chúc Yểu chưa đầy hai phút thì Trình Gia Úy gọi đến. Chúc Yểu rất biết điều. “Các cậu trò chuyện đi, mình làm bài tập.”

Cúp điện thoại xong, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Chúc Yểu cầm bút, nhớ đến dáng vẻ ngọt ngào của Tưởng Điềm Nha khi nãy, bất giác lại nghĩ đến Nguyên Trạch. Thế là cô lại cầm điện thoại lên, mở giao diện WeChat ra. Nhìn chằm chằm  vào ảnh đại diện của Nguyên Trạch một lúc, cô soạn một tin nhắn nhưng cuối cùng vẫn xóa bỏ, tiếp tục làm bài.

Cuộc thi cuối học kỳ sắp đến, không khí vô cùng áp lực nhưng vẫn không thể xua tan hương vị tình yêu trong hơi thở thanh xuân của các chàng trai cô gái. Bình thường bốn người họ thường đi chung với nhau; có khi Chúc Yểu và Nguyên Trạch đi riêng, Trình Gia Úy sẽ tự giác đưa Tưởng Điềm Nha về nhà. Bây giờ Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy lén yêu nhau, lại càng quấn quýt không rời, thành ra Chúc Yểu và Nguyên Trạch là kẻ dư thừa.

Tính tình Trình Gia Úy sang sảng cởi mở, nhưng khi yêu đương thì lại rất trẻ con, có cảm giác như một con cún to xác, cứ thích bám lấy Tưởng Điềm Nha. Mới quen nhau được một tuần mà đã khiến cô cảm thấy vừa  ngọt ngào vừa mệt mỏi.

……

Sau khi ra khỏi quầy bán quà vặt.

Tưởng Điềm Nha bưng ly trà sữa, chu mỏ ngậm trân châu và hút trà sữa, chân thì nghịch những viên sỏi trên đường đi. Cô không sợ lạnh như Chúc Yểu nên chưa bao giờ mặc quần giữ nhiệt, lúc nào rét lắm thì mặc áo giữ nhiệt cùng với áo len, rồi khoác chiếc áo ngoài nữa là xong. Hôm nay cô mặc chiếc áo len cổ trễ màu hồng nhạt nên lúc vận động, chỗ xương quai xanh lộ ra một vết ửng nho nhỏ. Chúc Yểu vô tình nhìn thấy, hỏi khẽ. “Cổ cậu bị sao thế?”

Tưởng Điềm Nha ngậm ống hút ừm một cái, sau khi thấy chỗ Chúc Yểu chỉ thì mặt lập tức đỏ bừng. Cô lúng túng kéo áo lên, sau đó nhìn Chúc Yểu bằng ánh mắt thăm dò, giọng rất khẽ. “Cậu…” Cô định hỏi “cậu không biết à?” nhưng khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Chúc Yểu thì sửa lại. “Chẳng phải cậu và lớp trưởng đã hôn nhau rồi sao?”

Chúc Yểu đỏ mặt, ậm ừ một tiếng.

Có lẽ Tưởng Điềm Nha ám chỉ quá rõ ràng nên Chúc Yểu lập tức hiểu ra… Mặt cô càng đỏ hơn nhưng vẫn không nén được tò mò, hỏi: “Cậu và Trình Gia Úy cũng… hôn rồi à?”

Tưởng Điềm Nha vuốt mặt với vẻ xấu hổ rồi gật đầu: “Ừ.”

Chúc Yểu tò mò: “Vậy các cậu hôn mấy lần rồi?” Cô vừa hỏi xong, Tưởng Điềm Nha lập tức đỏ mặt. Chúc Yểu dè dặt hỏi: “Sao thế?”

Tưởng Điềm Nha vẩu môi, đáp: “Nói thế nào nhỉ… chuyện này sao có thể đếm được chứ.” Cô có vẻ khó xử, nhưng vẻ mặt lại rất ngọt ngào.

Tình yêu thời học sinh, ở trường thì đương nhiên là không dám phô trương, nhưng thỉnh thoảng không có ai thì sẽ len lén làm những hành động thân mật. Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha vừa xác định quan hệ, đang là giai đoạn ngọt ngào nhất. Hàng ngày Trình Gia Úy đưa cô về nhà, hai người dắt xe đạp thật chậm, hôn qua hôn lại, đi rồi lại dừng. Đến trước khu nhà thì càng quyến luyến không nỡ xa rời, không kìm được bèn hôn nhau, mà hễ hôn thì hôn rất lâu.

Tưởng Điềm Nha nói đến đây thì phải che mặt vì xấu hổ. Hai má cô đỏ ửng, mắt sáng long lanh, cảm thấy ngọt như mật.

Chúc Yểu cắn nhẹ ống hút, nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ.

Tưởng Điềm Nha mắng yêu. “Mình đã bảo mà, đám con trai rất hư…” Cô đanh mặt, sờ lên cằm, đăm chiêu. “Trình Gia Úy chính là tên cuồng hôn.”

Chúc Yểu tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Tưởng Điềm Nha bấy giờ mới chú ý đến sắc mặt của Chúc Yểu nên đưa tay véo má cô, cười hỏi: “Yểu Yểu, ánh mắt này của cậu là có ý gì?”

Chúc Yểu nhả ống hút ra, mắt trong veo, tiếp tục nói với giọng hâm mộ. “Các cậu phát triển nhanh thật.”

Mới có một tuần thôi mà…

Tưởng Điềm Nha lại nói: “Cũng bình thường. Thật ra trước kia mình cũng không xác định có thích cậu ấy không, nhưng bây giờ cảm thấy bên cạnh cậu ấy cũng rất vui vẻ…” Lén lút yêu đương, có lẽ đây là chuyện ngọt ngào nhất thời học sinh.

Đang nói chuyện, phía sau bỗng có tiếng bước chân vang lên. Sau đó, một bàn tay nhanh như chớp giật lấy ly trà sữa trên tay Tưởng Điềm Nha. Tay trống trơn, Tưởng Điềm Nha quay đầu lại nhìn thì bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Trình Gia Úy. Đầu tiên cô thẹn thùng mím môi, sau đó nói: “Mau trả cho mình.”

Trình Gia Úy giơ tay lên cao, cười rất xấu xa. Nhìn bộ dáng Tưởng Điềm Nha nhảy lên nhảy xuông, cậu cố tình không trả cho cô, còn cúi đầu ngậm ống hút, hút rột rột vài cái.

Tưởng Điềm Nha tức tối chống nạnh.

Trình Gia Úy vội vã nhét ly trà sữa vào lại tay cô. “Được rồi, trả cho cậu này.”

Tưởng Điềm Nha giận dỗi. “Cậu uống mất rồi.”

Trình Gia Úy khoanh tay trước ngực, đáp: “Mình không chê bẩn, cậu chê cái gì.”

Tưởng Điềm Nha hết cách với cậu.

Theo sau Trình Gia Úy, Nguyên Trạch chậm rãi bước tới, đứng bên cạnh Chúc Yểu. Chúc Yểu ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó im lặng, nhẹ nhàng ngậm ống hút.

Họ về lớp học. Đến cửa phòng, đúng lúc Lâm Chỉ Y và Hứa Du Du đi ra. Nhìn thấy Chúc Yểu, họ thoáng dừng lại, không khí có vẻ hơi gượng gạo. Sau hội diễn văn nghệ, Hứa Du Du không còn châm chích mỉa mai Chúc Yểu như trước nữa, cũng hiếm khi nói chuyện với cô.

Chúc Yểu nhấp nhỏm trong lòng nên im lặng về chỗ ngồi. Lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trình Gia Úy đứng tựa vào bàn của Tưởng Điềm Nha, cúi đầu, nói chuyện gì đó có vẻ rất thú vị. Còn Tưởng Điềm Nha, tuy tỏ ra không kiên nhẫn nhưng khóe môi cũng bất giác cong lên, giống như bị Trình Gia Úy chọc cười.

Có một bàn nam đi ngang qua, trêu ghẹo: “Đây là nơi công cộng, xin chú ý một chút.”

Trình Gia Úy xua tay. “Đi chỗ khác chơi, đừng làm phiền tôi và bạn gái trò chuyện.”

Các bạn bên cạnh rú lên. Tưởng Điềm Nha cười toe toét, cầm sách lên đập vào cánh tay Trình Gia Úy một cái. Trình Gia Úy cùng không né, cứ thế nắm lấy cổ tay cô.

Chúc Yểu nghiêng đầu, ánh mắt có vẻ đăm chiêu. Nguyên Trạch quay qua, thấy cô im lặng thì hỏi nhỏ: “Sao thế?”

Bỗng chạm phải ánh mắt anh, Chúc Yểu hơi bối rối, vô thức nắm chặt bút, trả lời: “Không có gì…”