Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 29: Nũng nịu




Khác với nụ hôn nhẹ như gió thoảng qua khi nãy, lần này anh hôn rất mạnh. Chúc Yểu cảm nhận được khuôn mặt mình được anh nâng niu trên bàn tay, rất trân trọng, giống như bảo vật vậy.

Gió tuyết lạnh căm thổi ùa vào mũ nhưng Chúc Yểu hoàn toàn không cảm thấy lạnh, chỉ biết môi và tay anh đều nóng rực. Hai đôi môi cuốn lấy nhau, hơi thở hòa làm một. Tay cô còn xách ly trà sữa, ngơ ngác đứng nguyên đó, đầu óc mơ mơ màng màng, mặc cho anh hôn mình tùy thích… Mãi đến khi anh buông cô ra, thở hào hển, yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

Mắt Chúc Yểu mờ hơi sương, giống như là được phủ bởi một làn voan mỏng vậy. Cô đỏ mặt, cắn nhẹ đôi môi vừa bị hôn đỏ bừng, không biết mình phải phản ứng ra sao. Im lặng một lúc, cô hỏi nhỏ: “Chiều… chiều nay chúng ta có học bài nữa không?”

Ngón tay dường như vẫn còn lưu giữ cảm giác mịn màng mềm mại ấy, Nguyên Trạch khẽ nhúc nhích tay, lẳng lặng nhìn gương mặt đỏ au của tiểu công chúa nép dưới chiếc mũ che, sau đó đưa tay  phủi giúp cô mớ tuyết đọng trên vai, trên mũ.

“Ừ, bây giờ đi thôi.” Giọng của anh vẫn hơi khàn khàn.

Chúc Yểu cụp mắt, ngón tay chậm rãi vuốt ve ly trà sữa. Các đốt ngón tay lạnh đến độ đỏ ửng lên, làn da trông càng trắng trẻo hơn. Nguyên Trạch nhanh chóng nắm lấy tay cô, dắt cô đến thư viện ôn tập.

Anh giảng tiếp hai bài thi khác nữa.

Trong thư viện có máy điều hòa nên khá ấm áp. Từ cửa kính nhìn ra ngoài, bầu trời âm u  nặng nề, bông tuyết rơi lả tả. Chúc Yểu tập trung nghe Nguyên Trạch giảng môn văn cho mình.

Nguyên Trạch một trong những học sinh hiếm hoi giỏi cả văn lẫn toán. Dù gì ngày trước ở Đại Ngụy, khoa cử là thi thố văn chương. Mười lăm tuổi đã đề tên trên bảng vàng, nên thi đại học thời nay đối với anh mà nói chỉ đơn giản như ăn bữa sáng mà thôi.

Anh giảng giải tỉ mỉ, sâu sắc mà dễ hiểu. Giọng nói nhẹ nhàng rót vào tai cô, bất tri bất giác đã xong một đề.

Trong thư viện đèn bật sáng trưng, anh nghiêng đầu giảng bài, dung mạo thanh tao nhã nhặn, làn da trắng trẻo, có cảm giác hơi lạnh lùng… Hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng khi hôn cô lúc nãy. Chúc Yểu thuộc kiểu phản ứng chậm một nhịp, mãi đến khi theo anh vào thư viện thì mới cảm thấy xấu hổ, thế mà trông anh cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì, rất bình tĩnh.

Buổi chiều cứ thế lặng lẽ trôi qua, thư viện im ắng, yên tĩnh.

Nguyên Trạch cầm sách, quay đầu qua nhìn Chúc Yểu. Cô cụp mắt, những ngón tay nõn nà nắm cây bút, yên lặng viết chữ, nhìn nghiêng trông nhỏ nhắn, ngoan hiền, lại chuyên chú. Cả hai kiếp, công chúa vẫn cứ ngây thơ, non nớt… Cô còn nhỏ quá…

Chuyện khi nãy… Nguyên Trạch im lặng mím môi, tay từ từ lật một trang sách, dần tập trung lấy lại tinh thần…

Lúc ra khỏi thư viện thì đã ba giờ rưỡi chiều, tuyết đã ngừng rơi, trước cổng thư viện có người công nhân vệ sinh đang dọn tuyết. Chúc Yểu nhìn thấy cả một khoảng trắng tinh khôi liền rất vui vẻ, mắt cô sáng lấp lánh, giọng hồ hởi. “Đẹp quá đi mất…” Sau đó ngửa đầu nói với anh. “Nguyên Trạch, chúng ta đi bộ về được không?”

Chỉ có 3 trạm xe buýt, đi chừng nửa tiếng là đến.

Nguyên Trạch cúi đầu, nhìn đôi môi lạnh đến tím tái của tiểu công chúa, trả lời: “Trời lạnh quá… công chúa vẫn chưa hết cảm.”

Chúc Yểu cắn môi, nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, không nói gì. Sau đó đưa tay níu tay áo anh,

Nguyên Trạch thất thần.

Mười phút sau, hai bên đường yên tĩnh, đôi bốt thấp cổ giẫm trên tuyết phát ra những tiếng “lạo xạo” vui tai. Trên cổ Chúc Yểu lại quấn một chiếc khăn lông dày thật dày, cổ áo khoác dựng đứng lên, cúc áo cài đến chiếc trên cùng, cả đầu cô được chiếc mũ áo khoác che chắn kín mít, bên ngoài lại quấn khăn quàng cổ kỹ càng, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe. Trên tay cô còn đeo đôi găng tay hình tai thỏ của Nguyên Trạch.

Chúc Yểu nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Cậu không lạnh à?” Bị che chắn quá kỹ, giọng cô nghe có vẻ hơi khàn khàn. Lúc nãy đi mua khăn quàng cổ, anh chỉ mua cho cô, còn mình không cần.

Cô bị quấn thành một cục tròn vo, trông vụng về kém linh hoạt. Còn anh đứng bên cạnh cô, cao lớn vững vàng, bước chân ung dung nhàn nhã, trên mặt không có vẻ gì là đang chịu lạnh.

Nguyên Trạch đưa tay sửa lại diềm mũ cho cô, cảm thấy bộ dáng cô lúc này quá đáng yêu nên mỉm cười, đáp: “Không lạnh.”

Chúc Yểu toát ra vẻ ngưỡng mộ, thì thào: “Mình thì sợ lạnh lắm… Trước kia hễ vào đông là trốn trong tẩm cung, không dám ra ngoài. Lúc có tuyết rơi, ca ca thường rủ mình ra ném tuyết, đắp người tuyết. Cậu biết không, anh ấy nghịch ngợm lắm, mỗi lần đắp người tuyết xong là lại nhét bàn tay lạnh cóng của mình vào cổ người khác, cứ thích trêu người ta vậy đó…” Nói tới đây cô cười hì hì. “Có điều anh ấy tốt với mình nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng bắt nạt mình.”

Nguyên Trạch ừ một tiếng, nghe cô kể những chuyện vui vẻ hồi nhỏ. Đó đều là những chuyện vụn vặt bình thường nhưng lại rất ấm áp, là những chuyện mà anh chưa từng được trải nghiệm. Anh không nói gì, chỉ nghiêm túc lắng nghe. Khác với vẻ thẹn thùng ít nói lúc ở trong trường, ra bên ngoài cô lập tức líu lo không ngừng. Cô là người có tính cách hoạt bát, với những người đã thân thiết thì sẽ nói rất nhiều.

Nửa tiếng đồng hồ cứ thế trôi quá. Đến cổng khu nhà, Chúc Yểu nhận lấy cặp sách, do dự giây lát rồi nói với Nguyên Trạch. “Ngày mai chúng ta cùng ăn sáng được không?”

Chủ nhật, lớp 12 vẫn phải đi học.

Nguyên Trạch gật đầu. “Được.”

Chúc Yểu mỉm cười. Lúc cô còn là công chúa của Đại Ngụy, chỉ có thể nhìn anh từ xa, rất lâu mới có thể gặp mặt một lần. Còn bây giờ, gần như ngày nào cũng ở bên anh, sáng mai là có thể gặp lại nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy giống như là phải đợi rất lâu vậy. Lúc này đây mắt cô long lanh nhìn anh, không nỡ xa rời.

Cô không nói gì, anh nhìn cô và cũng không lên tiếng. Hai người cứ ngây người đứng ở đó, trông khá ngốc nghếch.

Nghĩ ra điều gì, Chúc Yểu cởi găng tay ra, tháo chiếc khăn quấn trên cổ mình xuống rồi nhón chân lên. Nguyên Trạch ngẩn người, sau đó ăn ý khom lưng xuống để cô quấn khăn lên cổ mình.

Đôi tay nhỏ nhắn xinh xắn, trắng trẻo mềm mại quấn một vòng, hai vòng, lại ba vòng, cuối cùng buộc hai đầu khăn lại. Cô chớp chớp mắt, nhìn anh, giọng ngọt ngào. “Vậy… vậy ngày mai chúng ta gặp lại.”

……

Ở đằng kia, Chúc Hằng cũng vừa đến nhà, bước từ trên chiếc mô tô đã được độ lại xuống, tháo chiếc nón bảo hiểm ra móc lên xe, sau đó thuần thục lấy điếu thuốc từ trong ngực ra, ngậm lên miệng. Vừa chuẩn bị móc bật lửa ra châm thuốc thì cậu nhìn thấy bóng em gái mình ở cách đó không xa. Nheo mắt lại nhìn, cậu trông thấy bên cạnh còn có một chàng trai.

Cậu lập tức ném điếu thuốc xuống, giẫm thật mạnh lên. Cả người như một quả lựu đạn sắp phát nổ, cậu nhanh chóng xắn tay áo, cấp tốc chạy qua đó, lấy hết sức bình sinh hét thật to: “Mày ngon dám động vào em gái ông thử xem!”