Công Chúa Nghịch Thiên

Chương 2




3.

Trời dần về khuya, ánh lửa rực sáng cả một góc trời.

“Giết hết rồi à? Có phải rất thoải mái không?” Đứng ở bên trên vách núi cao, nữ tử ôn nhu mỉm cười, nụ cười vô tình quỷ dị lộ ra trong màn đêm đen kịt.

“A Thần, nàng đừng cười như vậy, ta sợ lắm.” Nam tử ở phía sau vòng tay ôm lấy Văn Thần, cẩn thận từng li từng tí hôn lên vành tóc mai của nàng.

“Văn Thần chúc mừng Liệt vương tử đã đi lên được thủ lĩnh chi vị, vậy kế tiếp, ngài hẳn đã biết nên báo đáp ta như thế nào rồi chứ?” Nàng xoay người lại, dán sát vào trong ngực hắn, không dấu vết tránh thoát khỏi nụ hôn của hắn.

“Nếu như không phải nhờ có nàng, lần này có lẽ ta đã thật sự phải chết ở trong quan tài rồi. Không bằng ta lấy thân báo đáp, có được không?” Nhưng Trì Liệt lại ôm chầm lấy eo của nàng, tiếng nói khàn khàn gợi cảm đầy vẻ lưu luyến, chỉ tiếc rằng vẻ thăm dò trong ánh mắt hắn lại bán đứng sự bạc tình của nam nhân.

Nghe vậy, khóe môi Văn Thần hơi cong lên, nàng hơi híp mắt lại, trong mắt đầy vẻ nhu tình mật ý, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, lại có thể phát hiện một tia lạnh lùng sâu không thấy đáy: “Như thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi — lại muốn đem ta kéo vào trong rừng cây để nhục nhã sao?”

Bóng ma của nam nhân không ngừng tới gần đến bây giờ vẫn còn thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của nàng….

Năm nàng mười bốn tuổi, bởi vì bị Vương quý phi hãm hại, nàng bị người ném đến khu vực rừng núi hoang vắng tự sinh tự diệt, lúc nàng đang cùng mãnh hổ vật lộn thì đã được Trì Liệt khi đó đang cải trang vi hành cứu thoát.

Lúc đó, hắn ngọc thụ lâm phong, có khí phách hiên ngang mạnh mẽ đặc trưng của Man tộc, nhưng cũng không mất đi vẻ tinh xảo tiêu sái của nam tử Văn triều.

Cho đến bây giờ, Văn Thần vẫn nhớ rõ buổi chiều ngày hôm đó, những đốm sáng nhỏ từng chút từng chút rơi vào đuôi mày và khóe mắt của hắn, đôi môi mỏng mím lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, một tầng ánh sáng mỏng nhuộm lên một thân nam nhân phong hoa tuyệt đại.

Ai mà ngờ được hắn về sau lại làm ra chuyện như thế.

Sau khi biết được nàng chính là công chúa Văn triều, Trì Liệt ngay lập tức liền thay đổi diễn xuất chính nhân quân tử của mình, trực tiếp ngả bài, nụ cười ấm áp lúc trước đã nhiều thêm mấy phần hung hăng lạnh nhạt: “Công chúa đã muốn cùng ta hợp tác như vậy, có phải nên xuất ra một chút thành ý hay không?”

Nàng lấy ra chiếc ngọc bội quý giá duy nhất của mình, ôm tâm tình được ăn cả ngã về không chậm rãi mở miệng: “Đây chính là di vật mà mẫu hậu ta để lại, chính là đồ vật mà ta quý trọng nhất.”

Trì Liệt nhận lấy khối ngọc bội kia, thưởng thức vài lần, nàng có thể nhìn ra được hắn đối với khối ngọc bội là không hề có chút hứng thú nào cả, sau đó, hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, nở một nụ cười tà tứ: “Nghe nói nữ nhân Văn triều đều coi trinh tiết như sinh mệnh, sẽ đối với người nam nhân đầu tiên lấy đi sinh mệnh của mình khăng khăng hết mực, không biết công chúa có phải cũng là như vậy không?”

“Ngươi có ý gì?” Văn Thần hất tay hắn ra, lui về sau mấy bước, trong lòng nảy sinh dự cảm không tốt.

“Ta muốn cùng công chúa tin tưởng lẫn nhau hơn một chút.” Nam nhân nhếch miệng cười, chậm rãi cởi áo choàng nhung trên người mình ra, ánh mắt từng chút một lướt qua làn da trần lộ ra bên ngoài của nàng.

Không đợi nàng chạy ra khỏi sơn cốc, nam nhân đã một tay bắt lấy mắt cá chân của nàng, kéo nàng vào trong rừng cây.

Tiếng quần áo bị xé toạc nghe thật tàn nhẫn, nghe thật vô tình.

Cứ như vậy, một bên liều chết giãy dụa, một bên mãnh liệt xâm phạm.

Nàng không ngừng thét chói tai, không ngừng giãy dụa, tiếng cầu cứu quanh quẩn, vang vọng trong sơn cốc, một vòng lại một vòng, nghe thật sự đau lòng nhưng lại thật buồn cười.

Mà nam nhân này lại cười to thoải mái đến vui sướng như thế!

“….Nàng vẫn luôn mang thù như thế.” Nói xong, ánh mắt Trì Liệt lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhưng lại xen lẫn sát ý: “Cho nên, cũng bởi vì cái này, nên khi nàng bị lột y phục cũng không cảm thấy xấu hổ, phải không?”

Cho đến bây giờ Trì Liệt vẫn không thể quên được Văn Thần lớn mật đứng trước mặt mấy binh lính kia ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề e lệ một chút nào, chỉ khoác lên mình một kiện áo liệm, da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh lửa giống như đồ sứ, nhiễm lên ánh lửa. Cần cổ thon dài, bắp chân, xương quai xanh, cánh tay mảnh mai, tất cả đều nhìn không sót một cái gì.

Nghe vậy, Văn Thần khẽ cười khinh miệt.

Xấu hổ à? Xấu hổ có hữu dụng không?

Lúc này mà vẫn còn hỏi cái vấn đề ngây thơ như vậy, thật đúng là đáng yêu mà.

Nàng không nói gì chỉ cười cười, cầm lấy bàn tay to trên lưng mình, từ chối cho ý kiến: “Ta cần sự trợ giúp của ngươi, cho ta mượn mười vạn tinh binh.”

“Vậy thì — Nàng có thể cho ta lợi ích gì? Mười vạn tinh binh cũng không phải chỉ bằng cái thân thể không thú vị của nàng là có thể trao đổi được.” Trì Liệt cũng cười, ngữ khí ác liệt, hung hăng đả kích nữ nhân trước mặt.

A, nàng đây là bị đùa giỡn à?

Rõ ràng trước đó đã thỏa thuận rồi, nàng đến Man tộc giúp hắn một tay, hắn sẽ trợ giúp nàng đánh về Văn triều.

Văn Thần không cười, lạnh lùng nắm chặt lấy cổ áo Trì Liệt, giống như lại biến thành quỷ ở địa ngục đang đến đòi mạng: “Đừng quên, nếu như không có ta, ngươi vẫn còn nằm trong quan tài đấy.”

“Thì tính sao? Dù sao hiện tại ta đã ra ngoài, nàng bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.” Trì Liệt cũng không giận, tùy ý bị nàng nắm chặt: “A Thần, chúng ta đều đã từng liế.m qua máu trên mũi đao, giữa hai quốc gia thì chỉ có nói về lợi ích mới có thể nói chuyện tiếp được. Nàng từ trước đến nay đều thông minh hơn so với nữ tử bình thường, điều này không cần ta phải nhắc nhở, phải không?”

Đừng nói linh tinh, bọn họ đây không phải là những kẻ nhàm chán ngây thơ trong mấy thoại bản, rằng vì một nữ nhân mà dốc hết quốc lực, có mối tình thắm thiết, chỉ độc sủng một mình nàng gì gì đó, đế vương gia sự làm gì lại có chuyện lãng mạn đến như vậy?

Bất cứ cái gì không mang lại lợi ích, hắn sẽ không làm.

Hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất quốc chi quân nói là làm ư?

Hừ, trong một ván cờ giữa quốc gia này với quốc gia kia, cần gì phải nói đến sự chính trực cơ chứ? Ngay cả mấy khế ước giấy trắng mực đen còn có thể xé bỏ, huống chi chỉ là một thỏa thuận miệng qua loa đại khái với một nữ tử yếu đuối như vậy.

“Nàng thật sự tin vào hứa hẹn, chẳng lẽ tất cả nữ nhân đều ngây thơ khả ái giống nàng vậy sao?” Trì Liệt sau khi thực hiện được chuyện xấu liền nhéo khuôn mặt của Văn Thần, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nữ nhân này, tâm trạng của hắn liền vui vẻ không có lý do.

“…Sau khi chuyện thành công, nếu ta vi tôn, thổ địa Văn triều, vật tư, mỹ nữ, đều có thể xem xét.” Mặc dù tức giận Trì Liệt nói mà không giữ lời, nhưng Văn Thần minh bạch, nam tử trước mắt này không giống với những nam nhân Man tộc th.ô tục ngốc nghếch khác, hắn từ nhỏ đã ngưỡng mộ, học tập văn hóa Văn triều, tầm mắt cùng với thủ đoạn không có một nam tử man di nào có thể so sánh.

Cho nên nàng chỉ có thể gắt gao ép chặt xuống sát ý đang sôi trào trong lòng.

Nam nhân này, giảo hoạt đến cực điểm, cực kỳ khó đối phó nên chỉ có thể từng bước dụ dỗ.

“A Thần, nàng cho rằng ta ngốc nghếch sao? Ta bây giờ đang trở mặt không thừa nhận thỏa thuận, nếu sau này nàng cũng học theo ta, cũng bỏ đó mà chạy thì ta biết tìm ai mà khóc đây?” Trì Liệt trực tiếp lên tiếng cười nhạo nàng, bóp lấy hai má khô gầy của Văn Thần, một dáng vẻ ngươi làm gì được ta.

Văn Thần bị chọc giận mà nở một nụ cười, nàng một phen vuố.t ve bàn tay của nam tử, ánh mắt bên trong đều ánh lên vẻ khát máu uy hiếp: “Trì Liệt, ngươi có tin hay không, ta có thể đào ngươi ra từ trong quan tài thì cũng sẽ có cách để cho ngươi trở về nằm lại trong đó?”

Nam nhân thản nhiên nhún vai, khinh thường cười khẩy nói: “Nàng đại khái có thể thử một chút xem.”

“Mỹ nhân kế.” Văn Thần liền cười giả dối, vòng tay ôm lấy cổ Trì Liệt, kề sát tai hắn nói thì thầm: “Quan nhân thấy như vậy có được không?”

“Nàng nếu béo thêm một chút, có lẽ ta sẽ có hứng thú đấy. Dù sao thì chinh phục được một nữ nhân như nàng thì cũng thật sự mãn nguyện.” Trì Liệt vỗ vỗ gương mặt của nàng, giống như đang bất đắc dĩ phải an ủi một muội muội không hiểu chuyện.

Nói ngắn gọn chính là ngươi đừng có tự luyến, cũng không nhìn lại một chút xem thử dung mạo ngươi là cái dạng gì, ngay cả một chút hứng thú chinh phục hắn cũng không có.

“Ha ha, nam nhân các người đều là động vật nông cạn hết.”

“Đa ta khích lệ, nữ nhân các người cũng không tồi.”

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, một nụ hôn mãnh liệt áp lên môi Trì Liệt, băng lãnh lạnh buốt, hắn có chút sững sờ, muốn đoạt lại chủ quyền, liền môi cùng môi kề sát, truy đuổi chơi đùa dây dưa lẫn nhau…

Tuy nhiên nam nhân này luôn bị đặt vào thế bị động, nữ nhân này, kỹ thuật hôn cao minh đến đáng sợ, giống như đáy mắt tĩnh mịch sâu không thấy đáy của nàng, vĩnh viễn không thể do xét được lai lịch của nàng.

“Ô ô!” Trì Liệt đã gần như hít thở không thông.

Nhất thời không để ý, một vật gì đó lạnh lẽo lướt qua cổ họng của hắn, chui thẳng vào trong.

Rốt cuộc hắn tránh thoát khỏi nữ nhân đang dây dưa, Trì Liệt cố gắng nôn khan cả nửa ngày mới có thể khôi phục lại được.

“Văn Thần, ngươi cho ta ăn cái gì vậy?” Nam nhân lần đầu tiên ngữ khí trở nên cứng rắn, nghiêm túc.

Đôi mày kiếm sắc bén hơi nhíu lại, những người quen thuộc với hắn lúc này nếu nhìn thấy sẽ biết đây là biểu hiện sát khí sắp bùng lên.

“Bạch Tuyết, chính là độc dược đặc thù của Văn triều ta. Hoặc là ngươi cho ta mượn binh, hoặc là, chúng ta cùng chết!” Văn Thần điên cuồng nở nụ cười, tựa như một hài tử mới đùa ác thành công, còn chưa đã thèm li.ếm liế.m khóe miệng của mình.

“Quả thật là kẻ điên!” Trì Liệt lập tức đẩy Văn Thần ra, nhu tình trong mắt hoàn toàn không còn lại một chút gì.

Ánh mắt kia như hận không thể lột xuống một lớp da trên người nàng.

Nhưng cho dù như thế thì tính sao? Hắn lại không dám…

Vĩnh viễn đừng cùng với kẻ điên giao tiếp, bởi vì bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả mệnh cũng có thể tùy thời lấy ra đánh bạc.

Đây chính là kinh nghiệm Trì Liệt đúc rút ra từ chính bản thân mình.