Công Chúa Nghịch Thiên

Chương 17




“Không!”

Hết thảy trước mắt, đều tuyệt vọng đến mức làm cho ngươi ta phải phát điên….

Văn Thần cúi người tiến đến bị Trì Liệt gắt gao ôm chặt, hắn hôn lên lưng của nàng, tựa hồ như những phản ứng của nàng đã sớm như trong dự liệu của hắn.

“Thật sự là một tiết mục quân thần tình thâm, chơi vui không? Ta đã nói rồi mà, sẽ để cho ngươi cả đời khó mà quên được. Văn Thần, cảm giác bị ta bắt được như thế nào?” Hắn mỉm cười, đôi mắt chim ưng màu hổ phách đạm mạc, tàn nhẫn như vậy, vô tình như thế.

Mà ở trước mặt nàng chính là Tưởng Nam tay chân bị trói lại…Bị lăng nhục trước mặt mọi người….Bị Cố Cùng — chính là tên kiếm sĩ tâm phúc kia của Trì Liệt… Dưới thân nàng máu tươi dần dần lan ra, theo bậc thang chảy xuống, một giọt, hai giọt….

Cũng giống như lúc mẫu hậu chết, nàng cái gì cũng không làm được, bất lực như vậy, yếu đuối như vậy!

“Cái này đối với ngươi chắc là cũng không thành vấn đề phải không? Năm đó ngươi bị lộ.t sạch trước mặt mọi người cũng không thành vấn đề mà.”

Nàng tê tâm liệt phế như thế, đối với hắn, bất quá cũng chỉ là một trò vui, chỉ thế mà thôi.

Tưởng Nam, chính là chiến hữu đã cùng nàng xuất sinh nhập tử, là một trong số ít tâm phúc của nàng trên đời này.

Cổ họng đau buốt nhức nhối, nàng cố gắng nhẫn nhịn quay đầu lại, trong mắt vằn vện tia máu, khàn giọng hỏi: “Ngươi muốn cái gì? Đến cùng ngươi muốn cái gì?”

“Muốn cái gì à? Đây là một câu hỏi rất hay. Để cho ta ngẫm lại đã, đây là lần đầu tiên A Thần hỏi ta muốn cái gì, ta phải suy nghĩ cho thật kỹ.” Ánh mắt của hắn hung ác nham hiểm, ngữ điệu ra vẻ ngây thơ hiện ra lệ khí hung ác, tiếng nói trầm thấp.

“Tới đây, ta muốn ngươi — giống như một con chó cố gắng lấy lòng ta.”

Bàn tay nắm chặt lại thành đấm, móng tay khảm sâu vào da thịt chảy ra dòng máu tươi, chậm rãi nhỏ xuống — sau đó, buông ra.

“Như thế này, đã đủ chưa?” Văn Thần quỳ xuống.

Quỳ xuống, khuất nhục, ẩn nhẫn. Đạo lý này từ lúc nàng được mười hai tuổi đã hiểu rồi.

“Thì ra ngươi cũng có lúc mềm lòng như vậy, vì cái gì đây? Rõ ràng là một người nhẫn tâm, bạc tình đến như vậy, thế mà lại vì thần dân của mình mà phải uốn gối đến mức này, chẳng lẽ sự lạnh lùng của ngươi chỉ là đối với ta thôi hay sao?”

Giọng nói bị kìm nén xen lẫn với nộ khí ẩn chứ bên trong.

Nếu như cẩn thận lắng nghe, còn có một tia nghiến răng nghiến lợi trong đó.

Nam nhân xách nàng lên, xốc áo trong của nàng lên, không có một chút thể diện bôi nhọ nàng.

Văn Thần cắn chặt môi dưới của nàng, dưới hàm răng nhỏ đều là sự ẩn nhẫn.

“Đau không?” Hắn đột nhiên tỏ ra đau lòng, vuố.t ve mái tóc của nàng.

“Ha.” Văn Thần cười nhạt một tiếng, hất tay hắn ra, lạnh lùng châm chọc: “Trì Liệt, ngươi không cần phải làm bộ làm tịch như thế.”

Rõ ràng người làm tổn thương nàng sâu sắc nhất chính là hắn, mỗi một chỗ tổn thương trên người nào đều không phải do hắn ban tặng, hiện tại hắn giả bộ thâm tình như vậy, dáng vẻ đó là diễn cho ai xem?

“Để cho toàn thân ta trên dưới vết thương chồng chất như vậy, chẳng lẽ đó không phải là điều ngươi muốn sao?”

Trì Liệt ngẩn người, càng thêm dùng sức, cơ hồ muốn đem nàng xé rách: “Văn Thần, ngươi luôn luôn có năng lực làm ta phải phát điên.”

Mồ hôi ẩn nhẫn chậm rãi nhỏ xuống, nhất thời Văn Thần không phân biệt rõ đây rốt cuộc là mồ hôi hay là nước mắt.

Tưởng Nam ở dưới thân Cố Cùng lúc này giương mắt lên, ánh mắt ngoan tuyệt sắc bén, màu mắt biến ảo.

20.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ trong chớp mắt mấy tháng đã trôi qua, trận tuyết đầu mùa đã chậm rãi phiêu linh trên khắp quốc thổ Đại Văn triều, tầng tầng lớp lớp, chậm rãi phủ lên trên hoàng cung ngói đỏ tráng lệ, giống như sương nhuộm đẫm trên quả hồng, băng hỏa giao nhau.

Lễ chào năm mới sắp đến, những chiếc đèn lồng được trang hoàng dọc phía trên mái hiên lầu các, từng dãy cung nữ vây quanh chậu than cắt giấy đỏ, làm câu đối, không khí rộn ràng oanh ca yến ngữ trái ngược hoàn toàn với khung cảnh lạnh lẽo ở trong lãnh cung, còn có mấy hài đồng ngang bướng đứng ngoài sân đùa tuyết….

Trong tiếng tuyết rơi rào rào, mấy cung nữ phi tần đều vui vẻ xách đèn lồng đi dọc theo trong tuyết, tiếng cười đùa trêu chọc lẫn nhau, ngay cả tuyết rơi dính đầy ống tay áo các nàng cũng chưa từng phát giác.

Thật là một cảnh tượng tao nhã mơ mộng phong hoa tuyết nguyệt.

Vô luận là ai cầm quyền, đối với các nàng dường như đều không bị ảnh hưởng.

Trì Liệt rất thích mỹ nhân, sau khi thượng vị liền từ khắp nơi trên cả nước vơ vét rất nhiều tài nữ giai nhân nạp đầy hậu cung.

Mà Văn Nhiễm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân do Văn Thần ban thưởng cho hắn được phong làm quý phi, nghe nói rất được sủng ái, cơ hồ là cùng một thời gian cũng mang thai giống như Văn Thần.

“A Thần, ngươi nhìn mỹ nhân này như thế nào? Da thịt nõn nà, mặt mày tinh xảo, nếu như đem về bày biện làm bình hoa nhất định sẽ rất đẹp.” Mỗi đêm sau khi Trì Liệt cùng với nàng điên loan đảo phượng, hắn sẽ xuất ra một quyển mỹ nhân đồ, cùng với nàng tinh tế chọn lựa đánh giá ngày mai sẽ cho mỹ nữ nào vào cung.

Văn thần rất phản cảm cách làm này của hắn, không phải là bởi vì không muốn cùng người khác chia sẻ Trì Liệt, mà là nàng biết cái thằng này căn bản là đưa người ta vào cung chỉ để bày biện thưởng thức thôi, động cũng sẽ không động vào người ta dù chỉ một chút.

Hắn mỗi đêm đều sẽ chạy tới Dưỡng Tâm điện tra tấn nàng, nào có thời gian đi sủng hạnh người khác? Văn Nhiễm kia cũng không biết làm thế nào mà mang thai.

Trì Liệt này cũng lòng dạ rộng lớn quá, đội cả cái nón xanh như thế mà vẫn tỏ ra như thường.

Chiếm hầm cầu mà không làm gì cả, thanh xuân của mấy nữ nhân kia đều bị Trì Liệt làm trễ nãi, cùng là nữ nhân có thể nào không phản cảm chứ?

“Có phải ngươi ghen không, nếu ăn dấm cứ trực tiếp nói với ta, ta đem các nàng toàn bộ đày vào lãnh cung hết, có được không?” Nhưng Trì Liệt căn bản hiểu sai ý, ngược lại lại ra sức tìm thêm mỹ nhân, ban thưởng mỹ nhân, cố ý “vắng vẻ” Văn Thần, muốn chọc cho nàng cảm thấy ghen tuông đố kỵ.

“Cách xa ta ra một chút.” Chỉ tiếc rằng Văn tiểu nữ tử khó chơi, đoạt lấy vương vị của nàng, làm nhục tâm phúc của nàng, đủ kiểu tra tấn nàng, chẳng lẽ còn muốn nàng đối với hắn có sắc mặt tốt?

Tổn thương của Tưởng Nam là vực sâu ngăn cách Văn Thần và Trì Liệt cả đời này.

Nàng không giống với mấy nữ tử thông thấu khác, Văn Thần ngu dốt, bướng bỉnh, phía sau sự cường đại của nàng chính là vô số ngày đêm phải khóc rống lên, yếu ớt và sụp đổ, nàng không chịu được sự phản bội cùng với tổn thương, một khi đã quay đầu, vậy thì thật sự chính là cả đời.

“Điện hạ, ngài vì sao lại không thể tiếp nhận hắn? Nữ nhân cả đời này chỉ hướng tới những điều này, ngài đã có hết thảy, tại sao vẫn cứ không an lòng?”

Đáng giận hơn là, những mỹ nhân kia thế mà lại đối với Trì Liệt mang ơn, đối với sự “Chuyên sủng” của Văn Thần lại chẳng thèm quan tâm, không cung đấu, không ngáng chân, còn giúp Trì Liệt mỗi ngày chạy đến trước mặt nàng “chém gió”.

Cuộc sống này quả thật không có gì vui vẻ hết, vô cùng nhàm chán tẻ nhạt. Mấy tiết mục cung đấu đâu hết rồi? Tân mỹ nhân tiến cung không hề tranh đấu kịch liệt giống như hậu cung của phụ vương nàng lúc trước.

Chẳng lẽ các ngươi không muốn tranh thủ tình cảm sao? Tiểu tâm tư của nữ nhân đâu hết rồi? Ghen ghét hãm hại nhau đi, cả ngày ngồi ăn hạt dưa thả diều nhàm chán như vậy làm gì? Âm dương quái khí đi, gây sự sinh sự đi!

Sau đó, sau lần nhắc nhở thứ một trăm hai mươi sáu của Văn Thần, các nàng rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình: “Ách, kỳ thật điện hạ, chúng ta như hiện tại rất tốt, ở trong cung tìm mấy tỷ muội hợp ý mình chơi đùa đánh bài, làm một ít hương cao gì đó, cuộc sống thường ngày như thế là vui rồi…”

“Đúng vậy, ngài không biết cuộc sống chúng ta trước đây là dầu sôi lửa bỏng như thế nào đâu, tiến cung được hưởng phúc, trong lòng đã thấy vui lắm rồi.”

“Nam nhân gì đó đều có mấy tỷ muội tri kỷ, không cần cũng được, chúng ta đều là mấy nữ tử bị vứt bỏ, không cần mơ ước những thứ xa vời như thế.”

“Lúc trước khi chúng ta tiến cung Liệt vương đã nói rồi, chúng ta tiến cung chính là để dưỡng lão.”

Dưỡng, dưỡng lão? Văn Thần đang uống trà, thiếu chút nữa phun ra.

Mấy phi tử này thật kỳ quái, quá mức hòa thuận rồi. Trì Liệt đến cùng tìm được mấy kỳ hoa này ở nơi nào chứ?

Cuối cùng nàng dứt khoát không thèm hỏi đến nữa, an tâm dưỡng thai, cũng không có việc gì mà tìm cẩu nam nhân cho thêm ngột ngạt, tháng ngày trôi qua quả thật cũng không tệ, an tường ngoài ý muốn.

Làn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa mai bay bay, có mấy cánh còn rơi trên bụng Văn Thần, nàng cảm thấy hơi lạnh, ánh nắng vẫn có chút chói mắt, nhưng không nóng rực như giữa mùa hè, nhiều thêm một chút sảng khoái thanh lương.

“Ngô…Ta lại ngủ quên rồi.” Nữ nhân vốn đang nằm dưới cây mai đọc sách, bất tri bất giác dưới không khí thanh tịnh tịch liêu trong lãnh cung lại nhập mộng Chu Công.

Từ lúc mang thai đứa bé này, nàng càng ngày càng thích ngủ, không thích nghe mấy tiếng ồn ào huyên náo, lại thích được ở bên thần bí u tĩnh lãnh cung, luôn cảm thấy nơi này không có mấy ma ma âm trầm, ngược lại nhiều hơn một chút hương vị của cố sự ố vàng.

Ở một góc hẻo lánh, một chiếc đèn lồng điêu khắc hoa lệ tinh xảo mang phong cách tiền triều, cũng không biết là của triều đại nào, tóm lại là một vật cũ bị vứt bỏ, mạng nhện quấn từng vòng, bẩn đến mức Văn Thần không muốn đụng.

Mỗi lần nhìn đến mấy đồ vật cũ này, nàng liền sẽ nghĩ, không biết chủ nhân của cái đèn lồng này khi còn sống đến cùng là người như thế nào, có thể khiến người ta phải thổn thức hay lại là người không muốn người ta biết đến?

Có phải là người giống như nàng đã từng chấp chưởng phong vân nhưng lại ở trong khe hẹp cố gắng giãy dụa.

Đêm đó, Tưởng Nam vết thương chồng chất lại núp ở phía chân giường an ủi nàng: “Bệ hạ, thần nữ không ngại, ngài cũng đừng tự trách. Vì thiên thu bá nghiệp, nhất định phải hy sinh.”

Nghe vậy, Văn Thần lại trầm mặc thật lâu, lần đầu tiên cảm thấy mình có tội, nồng đậm áy náy làm cho nàng không biết phải làm sao.

Lúc trước, nàng một thân một mình đối kháng lại thế gian tàn khốc hiểm ác, chưa từng cảm thụ được dù chỉ một chút tình cảm nhỏ nhoi, cho nên nàng đương nhiên có chút bạc tình bạc nghĩa vô tình, cho dù có thương xót, cũng chỉ là lãnh đạm chăm chú nhìn chúng sinh khổ sở cầu sinh mà thôi.

Cho nên nàng không sợ hãi, chỉ là lý trí và máu lạnh, sử dụng mọi thủ đoạn để đổi lấy hết thảy lợi ích.

Dù đã biết Trì Liệt đã có tâm phản loạn cùng với nhất cử nhất động của hắn, ngay cả khi biết rõ kế hoạch mưu phản của hắn cũng cố tình đi vào, nàng đều không có phản ứng gì, yên lặng chấp nhận “thua làm giặc”, chính là để dẫn dụ ra tất cả những thế lực phản đối sau lưng nàng, một mẻ hốt gọn.

Thợ săn chân chính luôn lấy dáng vẻ con mồi để xuất hiện, chiêu này đã cũ rích nhưng lại phi thường thực dụng, nàng đang đánh cược, cược rằng nàng có thực lực tuyệt đối có thể lật lại được toàn cục.

Nàng đang chờ, chờ cho những thế lực ngầm lần lượt nổi lên trên mặt nước, cái trò chơi tự phụ và khó nhằn này chỉ có nàng, một kẻ điên mới dám sắp đặt, ở trong đó, một khi đi một bước sai, chính là cả bàn đều thua, bị vạn người khinh bỉ.

Rõ ràng có biện pháp thanh thản hơn, tại sao còn dám mạo hiểm lớn như vậy?

Có người nói bệ hạ tự có suy tính, có người nói đây là do hoàn cảnh ép buộc, còn có người nói….

Nhưng thật ra, nguyên nhân căn bản nhất chính là —- Chơi vui mà thôi.

Văn Thần rất tịch mịch, cũng rất điên cuồng, nàng thích dã tâm bừng bừng theo đuổi quyền lực chí cao vô thượng, càng thích ở trong sinh hoạt tìm kiếm vô hạn kí.ch thích.

Đằng sau mỗi hành động mà người khác không thể hiểu được, bất quá chỉ là một trái tim ham chơi mà thôi.

Nhưng mà, ngàn tính vạn tính, nàng vẫn là tính sót, sự tình Tưởng Nam bị vũ nhục trước mắt mọi người chính là điều nàng vạn lần không ngờ tới, có thể là bởi vì nàng cũng có điểm yếu, chỉ trong nháy mắt đó, nàng lại có suy nghĩ muốn từ bỏ kế hoạch trong đầu.

Nhưng nàng không thể, người yếu đuối nhất định sẽ phải mặc người bố trí, không có thực lực cường đại, ở trong cái thế gian giày vò này chỉ có thể dựa vào hơi thở của người khác, chỉ có cường đại, mới có thể tự định đoạt hết thảy.

“Hài tử, mẫu vương nên thu lưới rồi, ngươi sẽ không trách mẫu vương đâu, phải không?” Văn Thần vuố.t ve bụng dưới của mình, trên bụng nhỏ hơi nhô ra tựa hồ có cảm ứng, cử động nhè nhẹ.

Tiểu gia hỏa này luôn luôn không chịu yên ổn, chỉ có ở trong lãnh cung này mưới có thể yên tĩnh một trận, xem ra hắn rất thích lãnh cung này, nhất là khi tới gần cây mai cổ thụ tráng kiện kia.

Trong toàn bộ hoàng cung này, chỉ có ở một góc hoang vu hẻo lánh trong lãnh cung này mới có loại mai sáp quý hiếm này, ở trong trời đông giá rét hoa mai lại nở rộ đưa hương, chẳng lẽ đứa bé này tương lai sẽ trở nên giống như sáp mai này sao?

Cánh hoa mai màu vàng kim thuận gió bay đến, trong khung cảnh mùa đông đìu hiu tiêu điều này, mùa đông ảm đạm, hoa nở hoa tàn hoa kiêu sa, so với mẫu đơn tu la còn kiêu ngạo cứng cỏi hơn gấp ngàn lần, trong cái giá rét lạnh thấu xương, nụ hoa vươn mình, khoe sắc như muốn vượt muôn trùng thiên, cũng không biết là đau khổ hay hạnh phúc.

Tựa như mẫu hậu của Văn Thần lúc mang thai nàng luôn thích được ở bên cạnh đóa mẫu đơn tu la màu trắng, mà cả đời này của nàng xác thật cũng giống như đóa mẫu đơn kia, tiêu cốt, băng tâm, nhưng vẫn phải cố gắng vươn mình.

“Tại sao lại đi lung tung đến lãnh cung này vậy? Đối với thân thể không tốt đâu.” Chẳng biết từ lúc nào, khí tức cẩu nam nhân đã bao lấy nàng, hắn che chân của nàng lại, nhẹ nhàng hà hơi thổi khí.

Môi mỏng khinh động, ánh sáng ấm áp nhảy múa, những quầng sáng vỡ nát chiếu thẳng vào trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn.

Tuyết rơi rực rỡ, hắn đứng ở bên trong màn tuyến, phải cực kỳ hợp với cây sáp mai cổ thụ, khuôn mặt vốn hung ác ngang ngược giờ lại nhiều thêm một tia nhẹ nhàng, một vài bông tuyết giống như mấy tiểu nữ nhi ghen tị không nghe lời đảo qua hàng mi dày của hắn.

Mày kiếm, vũ tiệp, toàn thân đầy tuyết, giống như đắp một tầng tuyết lên người.

Dáng người thẳng tắp như tùng, cũng không biết là bị ảnh hưởng từ ai mà Trì Liệt càng ngày càng giống nam tử Văn triều, nếu như không phải đôi mắt chim ưng màu hổ phách kia, chỉ sợ người ta nhìn hắn cũng không có cách nào liên hệ với Man tộc thô lỗ được.

“Ngươi tới đây làm gì?” Văn Thần đang nghĩ làm sao g.iết chết hắn đây, hắn đã đến rồi.

Trì Liệt mang theo một hộp gỗ được chế tác tinh xảo đưa đến trước mặt nàng giống như hiến một trân bảo, mở ra vừa thấy, chính là một khối điểm tâm được khắc bằng dao vô cùng tinh tế, mùi vị còn khá thơm: “Đây là bánh hoa mẫu đơn tu la làm cho ngươi, ngươi nếm thử xem”.

Vừa nghe xong, sắc mặt Văn Thần lập tức thay đổi, giờ thì nàng đã biết tại sao mấy bông hoa trong viện của nàng đều biến mất không thấy đâu.

Trì Liệt biết rất rõ ràng rằng nàng thích hoa mẫu đơn Tu La nhất, tại sao lại đem tất cả làm thành bánh điểm tâm? Có phải là nàng thích cái gì, hắn liền hủy đi hết đúng không?

“Khó ăn chết đi được.” Văn Thần cắn một miếng, rồi lập tức ném vào trong hộp gỗ, nhìn cũng không nhìn thêm một chút.

“Lại muốn bị dạy dỗ phải không?” Trì Liệt mặc dù không buồn, nhưng tựu trung cũng có chút đau lòng, lần đầu tiên mình làm bánh điểm tâm lại bị chê như vậy: “Ngươi luôn luôn không học cách ngoan ngoãn, rõ ràng biết người đối nghịch với ta sẽ phải đầu rơi máu chảy, nhưng vẫn cứ không biết hối cải như thế.”

Hắn vốn là thấy Văn Thần luôn thích đùa nghich mấy đóa hoa này, nghĩ muốn làm cho nàng vui vẻ, nhưng giống như lại làm hỏng chuyện rồi.

Vốn dĩ mùa đông hoa này sẽ không nở, nhưng bởi vì nàng thích, hắn liền dùng loại than quý nhất cấp hết cho cái tiểu viện kia của Văn Thần, để mấy bông hoa này cả bốn mùa trong năm đều có thể nở ra, chỉ vì muốn nàng vui vẻ một chút.

Nhưng hiển nhiên Văn Thần đã hiểu sai ý, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Phá hủy hoa của ta, còn đưa cho ta ăn nữa, ngươi thích nhục nhã ta như vậy sao, Trì Liệt?”

“Dù sao cũng là một phen tâm ý của ta, nếu ngươi không thích, lần sau ta không làm nữa.” Nam nhân cường ngạnh đem hộp gỗ nhét vào trong tay nữ nhân, da mặt dày vô lại gần như đao thương bất nhập.

Thấy nữ nhân an tĩnh nằm dưới bóng cây mai sáp, không hiểu sao hắn lại nhớ tới năm đó nàng đứng ở trong vườn mẫu đơn, nụ cười duyên dáng, lúc đó, thời gian như phảng phất dừng lại.

Trước kia hắn luôn cảm thấy Văn Thần giống như một đóa hoa sen, thường xuyên mang y phục màu trắng, khí chất thanh nhã thoát tục, đáy mắt giống như đầm nước sâu không nhìn thấy đáy, bây giờ mới phát hiện hoa sẽ không thể thể hiện được khí chất cao quý của nàng, chỉ có hoa mẫu đơn tu la màu trắng kia mới thực sự phù hợp với nàng.

Nàng thực sự rất đẹp, là một vẻ đẹp mà càng nhìn càng bị chìm sâu vào trong đó.

Trì Liệt đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng tất cả đều nhuộm một cỗ tục khí, son phấn bột nước đắp lên mới ra được vẻ đẹp như vậy, nhưng chỉ duy nhất Văn Thần, chưa từng điểm phấn thêm son, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Nói đến cũng thật buồn cười, ban đầu, hắn kinh diễm khí chất của nàng, đến nửa đường, hắn thưởng thức trí tuệ của nàng, đến cuối cùng, hắn lại trầm luân trong vẻ đẹp ngoại hình của nàng.

Hắn… cũng không biết từ lúc nào mình đã đem nữ tử cao ngạo đặc biệt này ở đặt ở trong tim.

…….

Sau khi trở về tẩm điện, Văn Thần đem hộp bánh điểm tâm này đưa cho mấy cung nữ thiếp thân của mình, ai ngờ một người vừa mới cắn thử một miếng liền ho sặc sụa: “Điện hạ, ngài chẳng lẽ không cảm thấy bánh này có vị chua sao?”

Lại thêm một cung nữ khác nếm thử một miệng, suýt nữa thì phun ra: “Khụ khụ, thật là chua, Liệt vương làm sao lại làm ra một cái bánh chua thế này chứ?”

Nghe vậy, Văn Thần liền lấy một cái nếm thử, cảm giác không hề chua, ăn xong còn thấy rất thoải mái nữa, liền không nhịn được ăn thêm mấy cái.

Chua ư? Nàng là một thai phụ đương nhiên không cảm thấy chua, nhưng Trì Liệt sẽ không có khả năng không biết bánh có vị chua như thế này, chẳng lẽ ….Không lẽ hắn đã đoán được gì đó rồi sao?