Ngày hôm sau.
Trì Liệt mang theo tâm phúc ở trong ngự hoa viên chờ Tần Nho Lương đến đàm luận chuyện quan trọng, không nghĩ rằng chưa chờ được Tần Nho Lương mà đã gặp được Mạc Cửu đi tới.
“Liệt vương điện hạ, đã lâu không gặp, hôm qua Thần muội muội cứ quấn lấy ta đòi ta vẽ lông mày cho nàng, còn không cho phép ta sai người tới ngự hoa viên lấy cánh hoa về làm thuốc nhuộm, vậy nên ta đành phải tới đây một chuyến.” Vừa nói, vừa ra vẻ đáng thương kéo tay áo Trì Liệt.
Bộ dáng kia làm cho người ta vừa thấy đã thương.
Ngay cả lẵng hoa còn chẳng thấy cầm, còn nói gì đến việc hái hoa, ý tứ khoe khoang trong này cũng quá rõ ràng đi.
“A, ẻo lả quá.” Thế nhưng Trì Liệt lại vô cùng ghét bỏ hất tay áo ra, thực sự không thích diễn xuất của Mạc Cửu một chút nào.
Chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi của nữ nhân của hắn, vậy mà còn dám ra oai phủ đầu hắn sao?
“Ai nha…” Mạc Cửu cứ như vậy ngã ở trên mặt đất.
Cảnh tượng này, quả thật là theo một khuôn sáo cũ đến nhàm chán.
Trì Liệt vô thức nhìn quanh, quả nhiên, Văn Thần ở phía xa, nếu nhìn từ hướng nàng sẽ thấy rằng hắn đang bắt nạt Mạc Cửu, sau đó chính là nàng sẽ nổi giận đùng đùng tới che chở cho tiểu tình lang của nàng.
Cuối cùng hắn trăm lời cũng không thể biện minh, mọi người tan rã không vui.
Hẳn là sẽ diễn theo hướng như vậy. Trì Liệt trước kia nghe mẫu thân hắn nói qua, lúc nữ nhân tranh giành tình cảm chính là đi theo con đường như vậy.
Nhưng mà không có.
Ngoài ý liệu, Văn Thần chỉ là từ nơi xa lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn hắn, rồi quay người rời đi, đi theo phía sau là một nữ tử xinh xăn nhỏ nhắn, mặc đồng phục Quốc Tử Giám.
Nữ tử nhìn theo ánh mắt Văn Thần nhìn về phía này, hướng bọn hắn cười cười, tựa như đang chào hỏi với bọn hắn.
Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy trong nụ cười kia có mấy phần đùa cợt trêu chọc? Còn có, nữ tử kia mặt mày vô cùng quen thuộc, tựa hồ hắn đã từng gặp qua ở nơi nào.
Nhưng mà hắn lại nghĩ mãi không ra.
“Liệt vương, ngươi làm cái gì vậy?” Giọng nói ra vẻ đáng thương của Mạc Cửu vang lên đem ánh mắt hắn kéo về, hắn suýt chút nữa đã quên mất, còn có một cái đại phiền toái đang ở đây.
“Không làm gì hết, chẳng qua là thấy ngươi không thuận mắt thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đi tố cáo với Thần muội muội sao?”
Nghe vậy, Trì Liệt thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nam tử Văn triều bị ủy khuất đều thích tìm nữ tử cáo trạng sao?
“Ngươi cứ cáo trạng đi, hết thảy trên người nàng đều là của ta, ta sợ nàng cái gì chứ? Chắc là ngươi còn không biết, chúng ta từ lúc A Thần được mười bốn tuổi đã nhận thức nhau rồi, từ đó trở đi, thân thể của nàng đã thuộc về ta, mắt của nàng là của ta, mũi của nàng là của ta, lông mày là của ta, à phải rồi, người đã liên kết nàng với ngươi cũng là ta.” Trì Liệt cảm giác thanh âm đó vẫn luôn quanh quẩn bên tai, làm cho người ta không khỏi miên man nghĩ đến những chuyện khác khiến cho cả khuôn mặt nóng lên.
“Ngươi, ngươi!” Mạc Cửu bị mấy lời nói kinh hãi thế tục này làm cho nghẹn họng, Man tộc nam tử này chính là th.ô tục như thế, thật sự t.hô tục!
“Ngươi cái gì mà ngươi, đánh nhau không được thì thôi, phải tự biết mình biết người, ngươi cho rằng nàng đưa ngươi về hoàng cung là ngươi sẽ từ vịt hoang biến thành phượng hoàng à? Nếu như không có hài tử thì không phải vẫn sẽ không đứng vững trong hậu cung này như thường à, tỉnh lại đi, đệ đệ.”
“Ngươi sao có thể như thế — Như thế…”
“Mới có thế này đã tức điên lên rồi sao? Đến đây, đừng có chịu đựng nữa, ta biết ngươi không phục, đến đây, đánh vào chỗ này này, đánh đi ta không tránh đâu.” Trì Liệt đem mặt mình đưa tới, phi thường khiêu khích Mạc Cửu đến mức phải nhíu mày.
Khiêu khích như vậy có thể đem một người đã chết tức đến mức đội mồ sống dậy.
Nhưng mà, để cho mọi người không nghĩ đến chính là —-
“Ba!” một tiếng, thế giới thanh tịnh.
“Nô tài chết tiệt, ta đánh chính là ngươi đó!” Mạc Cửu vung bàn tay đánh thẳng vào mặt tâm phúc đi bên cạnh Trì Liệt, vẻ mặt nhăn nhó.
Đây là, không dám đánh chính chủ, liền lấy nô tài trút giận sao?
Nô tài kia ôm kiếm trước ngực, khuôn mặt bị tát lệch sang một bên, li.ếm vết máu bên khóe miệng do bị trang sức trên tay Mạc Cửu gây ra, mày rậm nhăn lại, đôi mắt thanh lãnh xẹt qua một tia sát khí.
Hắn bẻ cổ răng rắc, xương cốt ẩn ẩn rung động, bàn tay đặt ở chuôi kiếm bên hông vận sức chờ phát động.
Hừ, chọc phải người này, chỉ sợ Mạc Cửu này sẽ không còn sống lâu nữa.
“Ngươi trùng cái gì mà trừng? Nô tài chết tiệt, đại nhân ta sẽ đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”
“Xoẹt —” Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, mắt thấy lưỡi kiếm sắc bén sẽ dán lên cổ của hắn, một quyển thẻ tre “Két” một tiếng, chặn lấy lưỡi kiếm của hắn, thuận theo hướng thẻ tre nhìn lại, trên cổ tay trắng nõn mang theo một vòng tay bằng bạc, phía trên vòng tay là hình vầng trăng lưỡi liềm leng keng rung động, ngón tay ngọc xanh thẳm như thanh liên.
Là bàn tay một nữ tử.
Chỉ dùng một tay liền có thể ngăn cản công kích của hắn, cũng không mảy may run rẩy dù chỉ một chút, cái sức lực này cũng không hề nhỏ.
Nam tử cầm kiếm ngẩng đầu nhìn nữ tử đôi mắt linh động, cong cong hình lá liễu, xinh xắn hoạt bát không giống với Văn Thần nữ đế.
Còn có quyển thẻ tre kia, vậy mà không bị công kích của hắn chém nát.
“Tiểu ca ca, đừng có xúc động vậy mà. Nơi này chính là hoàng cung, làm ô uế mấy viên gạch trắng trẻo của ngự hoa viên không sợ bệ hạ trách tội sao?” Giọng nữ trong trẻo như chim hoàng oanh, thanh thúy thấm sâu vào lòng người.
Nhất là hai chữ “hoàng cung” kia, nàng nhấn mạnh, thậm chí còn mang theo một tia lãnh ý.
Ngụ ý là, đừng có giết ở trong cung, muốn giết thì ra khỏi cung đi, muốn giết như thế nào liền giết.
“Nguyệt nhi! Nguyệt nhi! Nàng cứu ta với! Cứu ta! Bọn họ muốn giết ta!” Mạc Cửu thấy nữ tử trước mắt như trút được gánh nặng, thật giống như thấy được vị cứu tinh.
Chính là nàng.
Trì Liệt nghĩ thầm, đây chẳng phải là nữ tử mới vừa đi sau lưng Văn Thần sao? Vì sao nàng lại ra tay cứu Mạc Cửu? Chính là ý của Văn Thần phải không?
“Cửu ca ca, ngươi hiện tại là thị quân của bệ hạ, cùng với Nguyệt nhi không còn bất cứ quan hệ gì nữa.” Nữ tử lui về phía sau một bước, cùng với Mạc Cửu kéo ra một khoảng cách.
Đứng nhìn vở kịch một hồi lâu, Trì Liệt cảm thấy đã đến lúc cần phải cường điệu một chút địa vị của chính mình: “Vị cô nương này là…”
“Tiểu nữ là Tần Nguyệt, là một giám sinh ở Quốc Tử Giám, mới vào kinh không lâu.” Nữ tử thở dài, cấp bậc lễ nghĩa rất đúng chỗ.
Tần Nguyệt, Tần Nguyệt, tên này có chút quen thuộc, giống như trước đây đã từng nghe qua ở đâu đó.
“Tần cô nương thật sự can đảm, chỉ bằng một quyển thẻ tre đã có thể chặn lại được đường kiếm của kiếm khách kiệt xuất nhất dưới tay bổn vương, không biết sư phụ cô nương là ai?”
“Chỉ là làm chút công việc đồng áng mà thôi. Tần Nguyệt là nho sinh, nho, vốn là có quân tử lục nghệ. Đây chẳng qua chỉ là mấy kiến thức cơ bản mà tiên sinh yêu cầu mà thôi. Liệt vương cứ từ từ trò chuyện, tiểu nữ còn có việc, xin phép cáo lui.” Nói xong liền quay người rời đi, không hề có một chút lưu luyến nào, gọn gàng mà linh hoạt.
Thật đúng là một nữ hài khôn khéo tài giỏi.
Sau khi Tần Nguyệt rời đi, nhìn theo bóng lưng của nàng, nam tử lạnh lùng cầm kiếm nghi hoặc mở miệng nói: “Từ lúc nào nữ tử có thể vào được Quốc Tử Giám? Còn nữa, quân tử lục nghệ là cái gì?”
“Còn không phải là chuyện tốt của bệ hạ à, khoa khảo thống nhất không phân biệt nam nữ. Rồi đến một ngày, tất cả nữ nhân đều biến thành hán tử.” Trì Liệt lười biếng trả lời, sau đó liếc qua Mạc Cửu, châm chọc nói: “Còn hán tử liền biến thành liễu yếu đào tơ…”
“Vậy thì không bằng chúng ta để liễu yếu càng yếu đuối thêm một chút đi.”
“Trước kia ta không phát hiện ra, làm sao ngươi lại xấu xa như vậy chứ —” Trì Liệt tà tà cười một tiếng: “Nhưng mà, ta thích.”
Ngay lúc hai người đang suy nghĩ cách làm sao tra tấn Mạc Cửu thì Tần Nho Lương lại khoan thai tới chậm.
“Thật có lỗi, vừa rồi trong nhà ta có chút việc nên tới chậm. Các ngươi đây là…” Giọng nói từ tính nhẹ nhàng của Tần Nho Lương truyền đến.
“Huynh đệ, ngươi vừa rồi đã bỏ lỡ một trò hay rồi. Mỹ nhân cứu anh hùng, ha ha —” Nhìn thấy người vừa tới, Trì Liệt lại trực tiếp khoác vai Tần Nho Lương, một bộ dáng huynh đệ thân mật.
“Mỹ nhân nào?”
“Hình như tên gọi là …Tần Nguyệt. Phải không, Cố Cùng?” Trì Liệt nhìn sang nam tử cầm kiếm hỏi.
“Phải, trên cổ tay còn đeo một cái vòng tay hình dạng kỳ lạ lắm.” Nam tử lạnh lùng tích chữ như vàng trả lời.
Nghe được điều này, Tần Nho Lương lập tức không thể giữ được bình tĩnh, trên mặt lộ vẻ lo lắng chưa từng thấy: “Vòng tay kia có phải có chiếc chuông hình trăng lưỡi liềm, làm bằng bạc, phải không?”
“Phải, làm sao ngươi biết được?”
“Trì Liệt, đó chính là sư muội của ta! Là sư muội mà lão tử ngày đêm tâm tâm niệm niệm đó. Ngươi vậy mà lại để nàng đi như thế à?” Người xưa nay nho nhã hữu lễ Tần Nho Lương lập tức không kiềm chế được, hai tay bóp lấy cổ Trì Liệt đè hắn ngã trên mặt đất, hận không thể lập tức bóp ch.ết hắn, ngay cả miệng thốt ra mấy lời t.hô tục cũng không phát hiện.
“Cái này, nhất thời ta không nhớ ra, huynh đệ, không có việc gì đâu, nàng chạy không được đâu. Nàng bây giờ vẫn đang là giám sinh ở trong Quốc Tử Giám đó.” Trì Liệt kinh ngạc, lần đầu bị đè bổ nhào, thế mà lại là do một nam nhân.
A, vậy mà ngươi không nói sớm.
Nghe vậy, Tần Nho Lương nháy mắt liền bình tĩnh, còn mang theo vẻ áy náy giúp Trì Liệt sửa sang lại cổ áo, từ trên người Trì Liệt đứng dậy, rồi chạy về hướng Ngự thư phòng.
“Tần Nho Lương, ngươi đi đâu vậy?” Trì Liệt hô to.
Tần Nho Lương chậm rãi quay đầu, thần sắc vui sướng: “Từ quan, tiến vào Quốc Tử Giám.”