Công Chúa Muốn Làm Kỵ Sĩ Rồng

Chương 17






Tộc Rồng không có kì động dục cố định, nhưng khi tìm bạn đời thì sẽ tỏa ra một mùi hương độc đáo, gần với mùi thơm ngọt ngào.
Nếu đối tượng theo đuổi cũng đồng ý kết bạn thì sẽ tỏa ra mùi hương tương tự, sau đó chúng có thể...
Rồng là một loài sinh vật rất cực đoan, nói theo cách của con người là lăng nhăng.

Nếu không gặp được tình yêu đích thực thì chúng là một con rồng tệ bạc, tự mang nguyên cả bụi hoa.

Nhìn biết bao nhiêu chủng rồng thứ cấp thì biết.

Chỉ cần là khác giới thì chúng đều chấp nhận.

Đồng giới cũng không phải không được, chủ yếu xem có hứng thú hay không.

Mà nếu gặp được tình yêu đích thực thì cả đời chúng chỉ có duy nhất một phối ngẫu.

Cho dù phối ngẫu qua đời, làm một con rồng góa, chúng cũng tuyệt đối không liếc mắt nhìn ai khác dù chỉ một lần.
Trước đó cũng đã nói qua, Claudia mới một trăm tuổi, vẫn chưa trưởng thành, chưa trải qua việc tìm bạn đời.

Nhưng nó vẫn lờ mờ biết chút đỉnh, dù sao đó cũng xem như bản năng.
Nó cứng đờ cả người, lặng lẽ nhích ra một chút, cúi đầu nhìn Công chúa.
Công chúa gần như là co rụt người lại.

Sống lưng trắng nõn hơi cong, run nhè nhẹ, dường như còn thốt lên những tiếng nghẹn ngào khe khẽ.
Claudia luống cuống chân tay.

Con người cũng có kì động dục á? Sao nó nhớ là không có?!
Quá mức hoảng loạn nên lúc vươn móng vuốt khều Công chúa, nó còn bất cẩn cào rách chiếc váy của nàng ta.
Vì nguyên nhân nào đó không tiện nói ra mà một mảng lớn da thịt Công chúa chuyển thành màu hồng phấn xinh đẹp, thậm chí còn đang thay đổi, trở nên càng kiều diễm.
Claudia vội rụt móng về, lo lắng suốt nửa ngày, cuối cùng nó biến thành hình người.

Vậy chắc không làm tổn thương Công chúa nữa đâu nhỉ?!
“Cô không sao chứ? Sao tự dưng...”
“Mập Mập...” Khóe mắt Công chúa ửng đỏ, ướt át, quyến rũ.

Nàng câu lấy vai Claudia, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tôi khó chịu quá...”
“Cô chờ chút!” Claudia nhanh chóng bọc lấy Công chúa bằng tấm chăn, cõng nàng lên lưng rồi lập tức bay ra ngoài.
Cơ thể hình người của nó mọc ra hai cái cánh nhỏ, vỗ phành phạch, thoạt trông khá đáng yêu.


Mặt Công chúa kề sát lưng Claudia, không nhịn được vươn tay sờ một chút.
Claudia run lên theo phản xạ, da đầu tê tê.

Nó thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng không nói gì cả.

Giữa đêm, nó phá sập cửa giáo đường.

Bác sĩ tốt nhất trong thành chắc chắn chính là mục sư, khỏi cần phải nghĩ.
Để giải quyết vấn đề bằng tốc độ nhanh nhất, trong khoảnh khắc đâm sầm vào giáo đường, nó đã biến sang hình rồng.

Rầm! Sập hết hai cây cột.
Mục sư nghe tiếng bước ra:??
Ta hoài nghi ta còn đang mơ.
Claudia chụp một phát, đè mục sư dưới móng vuốt, hung hăng nói: “Khám cho nàng ta! Có phải nàng sinh bệnh hay không?! Nhanh lên! Không là ăn ngươi đấy!”
Mục sư:...
Ta khám! Nhưng nhà thả ta ra cái được không?!
Lăn lộn nửa ngày, mục sư mới nhìn thấy được Công chúa lúc này đã đỏ bừng.

Hắn bước lên kiểm tra cẩn thận, cuối cùng ngay cả biểu cảm cũng chết lặng: “Nàng ta có ăn thứ gì không?”
“Quả Xích Diễm?” Claudia ngẫm nghĩ cả buổi, cuối cùng mới nhớ ra hình như chỉ có mỗi Quả Xích Diễm...
Chẳng lẽ là nó làm phước phải tội?!!
Mục sư:??

Lãng phí vậy cơ á?
Đây là rồng sao?
Hệt như nhà giàu mới nổi thế?!
Claudia đẩy mạnh gã mục sư: “Vậy phải chữa thế nào?! Ngươi đừng có ngẩn người! Không là ăn ngươi luôn á!”
Mục sư có rất nhiều lời trào phúng muốn nói ra, nhưng lại không dám.

Hắn dằn xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ương ngạnh nói: “Này xem như tác dụng phụ.

Rất đơn giản, tìm cho nàng gã trai để giải quyết một chút là được.

Nếu không giải quyết thì sẽ để lại di chứng.”
Tìm gã trai? Giải quyết một chút?
Claudia nửa hiểu nửa không, chậm rãi nhìn sang Công chúa, hơn nữa còn bật thốt lên nghi vấn của bản thân: “Tại sao phải tìm trai, con gái không được à?”
Mục sư muốn châm chọc Claudia một chút: “Con gái? Con gái có thứ vừa to vừa dài vừa...”
Hắn còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Claudia nhìn xuống cái đuôi của nó.
Vừa to, vừa dài, vừa cứng rắn...
Mục sư:!!
Không! Sẽ chết người đó!.