Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát Gái

Chương 16





Chap 16
Green school, hôm sau.
Tất cả học sinh đăng kí đi đã tập trung tại trường. Ai cũng cười tươi roi rói, bàn tán xem hôm nay sẽ làm gì, ở đâu cho tiện,… Một lúc sau bọn nó và bọn hắn mới đến (đi cùng nhau từ bao giờ vậy ta?)
- Oa, hoàng tử đến rồi kìa_ nữ sinh 1 hét ầm lên.
- Ôi, anh Minh Tuấn ngày càng đẹp trai_ nữ sinh 2 mơ mộng (rớt xuống đi bà. Còn lâu mới được hắn để ý)
- Ui, anh Ken hôm nay lãng tử quá!_ nữ sinh 3 mắt sáng như đèn pha (làm bóng điện được đó)
- Ôi, Ana hôm nay cute quá!_ nam sinh 1 chảy nước dãi (ghê quá!)
- Ờ. Xinh thiệt đó!_ nam sinh 2.
- Cái con nhỏ Bảo Nhi xấu xí sao lại đi cùng hai hoàng tử của bọn mình cơ chứ!_ nữ sinh 1.
- Mày cẩn thận lời nói đó ko nó đánh mày về gặp ông bà đấy_ nữ sinh 2.
- Ờ. Mày cẩn thận đó_ nữ sinh 3.
- Lo gì. Tẹo nữa ở chỗ đó chị hai sẽ trả thù cho fan bọn mình… A!_ nữ sinh 1 nhớ ra_ phải giữ bí mật. Ko biết nhỏ đó có nghe thấy ko ta?
- Im lặng đi ko bị phát hiện đó!_ nữ sinh 2.
Bla bolo…
"Hừm, gì đây? Để xem hôm nay có chuyện gì vui nào"

Xe buýt tới. Học sinh theo các lớp bước lên xe. Hôm nay Lâm Oanh Hạ cũng đi. Vừa lên xe bị nó mỉa mai:
- Ch* hôm nay cũng theo chủ đi hả. Nên ngoan ngoãn ko thì sẽ bị chủ đá đó.
Lâm Oanh Hạ tức lắm nhưng cũng ko dám nói gì. "Để xem cô còn thảnh thơi được bao lâu"
Núi X là một ngọn núi khá thấp, cao chừng 300-400m. Đây là Núi nhân tạo có suối nhỏ và hồ khá lớn. Học sinh sẽ cắm trại ở đây.
Tất cả học sinh được chia ra các nhóm, mỗi nhóm chừng 4 người, 2 nam 2 nữ. Bọn nó và hắn xếp chung 1 trại với nhau. Việc cắm trại diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất là với bọn nó. Giờ nghỉ trưa. Tất cả học sinh tập tụ vào và lo đồ ăn trưa. Nó và Ana đi thăm thú khắp nơi quanh núi này.
- Nhi! Nhi! Nhìn nè! Chim chào mào này!_ Ana thích thú chạy nhảy lung tung, chỉ trỏ cho nó thấy.
- Ừm_ nó nở nụ cười hiếm có_ chỗ này khác với Mĩ ko?
- Ừ. Khác lắm_ Ana vui vẻ_ ở đó toàn nhà cao tầng với nhà máy thì vui gì. vui thật đó_ Ana bỗng nhìn thấy cái gì đó lấp ló_ cậu đợi ở đây nhá. Tớ chạy ra chỗ này chút.
Nói rồi Ana chạy đi mất tiêu. Nó chỉ biết lắc đầu và ngồi xuống một gốc cây đợi cô bạn.
10 phút…
15 phút…
30 phút…
Tại sao Ana vẫn chưa quay lại? Nó đứng dậy tìm kiếm khắp nơi.
5 phút…

15 phút…
- Ana! Ana! Bà ở đâu trả lời tôi đi!_ nó thở hồng hộc do chạy và gọi lớn nên rất mất nhiều hơi sức.
Đột nhiên có một con dao phi đến trước mặt nó. Nhanh như cắt, nó nghiêng người tránh qua một bên, chiếc dao cắm sâu vào một cái cây. Trên con dao đó có một lá thư. Nó vội mở ra đọc:
"Nhà hoang sau núi. Muốn cứu sống Ana hãy đến một mình."
Nó điên tiết bóp chặt lá thư, tay phi con dao ra một cái cây rất xa rồi nó nghiến răng, đấm mạnh vào cái cây chảy máu.
- Nếu dám động vào Ana, thì ta thề Nguyễn Hàn Băng Băng này sẽ cho các ngươi sống ko bằng chết!

Nó bước tới nhà hoang một cách cẩn trọng. Nó đang thầm suy tính xem có cách nào giải cứu được Ana ko thì bỗng nhiên có tiếng nói phát ra từ phía nhà kho:
- Chào mừng cô đã đến đây, Nguyễn Bảo Nhi!
Nó giật mình, nghiến răng ken két:
- Lâm Oanh Hạ, con ch* chết.
- Hahahaha!_ Lâm Oanh Hạ cười lớn_ cứ chửi đi! Ngày mai mày sẽ ko thấy được mặt trời đâu. Hahahaha!
- Cô mau thả Ana ra!_ nó gằn giọng_ cô ko nhớ vụ lần trước sao?
- Nhớ chứ sao ko?_ Lâm Oanh Hạ mắt long sòng sọc_ hôm đó tao bị mất mặt như thế nào, tao làm sao quên được?
- Vậy mau thả Ana ra!_ nó dùng giọng -1000 độ_ ko cô sẽ chết chắc đó.
- Hahaha! Vậy để xem cô đối đầu như thế nào với những người này đã!
Nói rồi Lâm Oanh Hạ lùi xuống, lập tức gần 40-50 người mặc đồ đen bước lên bao vây nó.
- Bỉ ổi!_ nó chửi, rồi thủ thế chuẩn bị đánh