Công Chúa Kiêu Ngạo!

Chương 8: Thần!




Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Trong cuộc sống này luôn có những điều thú vị đan xen những chuyện bất ngờ hiếm gặp. Mà cô đã may mắn được gặp những loại chuyện bất ngờ không đỡ nổi này.

Cô một giây trước còn cười cười nhìn xung quanh đánh giá, một giây sau hận không có cái gì trong miệng để ngay lập tức phun ra đi. Diệp Tiêu Ngôn vừa nói cái gì? Mẹ sao? Cô là đã nghe lầm cái gì sao? Theo cô biết mẹ của Diệp Tiêu Ngôn là Lâm Nhu vợ của Diệp Hạo sao? Bề ngoài Lâm Nhu khí chất đầy người nhưng lại rất dữ tợn, chỉ cần một cái nhăn mày cũng khiến cho Diệp Hạo sợ run người. Người ta còn đồn thổi là Diệp Hạo nổi tiến sợ vợ, nếu Diệp Hạo ngoại tình sợ là không còn mạng sống, huống chi lần này còn có con, còn đem về Diệp gia chung sống? Chuyện này mà phát tán ra ngoài, chắc chắn ngày mai có thể trở thành tin nóng được lên trang nhất của bìa báo đi. Nếu nói tin nóng này cho một nhà báo nào đó chắc chắn cô cũng sẽ kiếm được bộn tiền rồi. Nhưng tiền thì nhà cô không thiếu, cô còn ham tiền của bọn báo kia để làm gì? Thiết nghĩ vẫn nên giữ loại chuyện khiến người ta xấu hổ này ở trong lòng thì tốt hơn.

"Chào cháu, bác là Trang Nhã mẹ của Hạo Thần, đây là lần đầu tiên Thần mang bạn đến. Hai đứa ngồi đi, muốn ăn gì để bác làm."

Mẹ của Diệp Tiêu Ngôn thân thiện nói, thuận tiện cắt ngang dòng suy nghĩ dài dăng dẳng không hồi kết của cô, với đôi tay nắm lấy bọn họ, sẵn tiện đem cả hai ngồi vào một cái bàn sạch sẽ hơn gần đó gương mặt không giấu được vui vẻ. Nghe bà ấy nói xong ngược lại trong lòng cô có một dấu chấm hỏi to đùng. Hạo Thần là ai? Hạo Thần là Diệp Tiêu Ngôn? Thôi, mặc kệ bụng đã kêu rồi, giải quyết nó là cái quan trọng nhất, định bụng để những chuyện đó để sau mới tính đi.

"Vâng, chào bác, quán có món gì ngon bác cứ..." đem ra hết.

"Món gì cũng được mẹ ạ." Còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Tiêu Ngôn chặn họng.

Trang Nhã nhìn anh một cái, quay sang nhìn cô một cái lại nhìn sự bất đồng quan điểm của bọn họ như muốn nói gì đó bỗng dưng dừng lại mấy giây sau quay người đi mất. Cô ngơ người, bản thân còn tưởng mình đang đi ăn nhà hàng cơ đấy, muốn gọi hết quán người ta cũng may, cũng may đã có Diệp Tiêu Ngôn chặn họng kịp lúc. Cô nhớ đã từng được dạy rằng, phép lịch sự là khi tôn trọng lời nói của người khác, không nên chen ngang, chặn lời nói của người khác, vì làm như vậy sẽ biến mình vào một tình thế vô cùng thiếu tôn trọng người khác và cũng sẽ trở thành một người vô cùng bất lịch sự, nhưng tình cảnh lúc ấy có được xem là bất lịch sự không thì cô cũng không rõ...

Lát sau, hai tô hủ tiếu mì nóng hổi đặt trên bàn gỗ, bốc lên hương thơm đặt trưng khiến người ta không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cách bày trí món ăn đơn giản nhưng ngược lại rất vừa mắt. Cô nhìn Diệp Tiêu Ngôn cẩn thận lau đũa muỗng đưa đến trước mặt mình không khỏi miễn cưỡng nhận lấy.

Cô cầm lấy đôi đũa, tay run run chọc vào bát mì, gấp một đũa, lại múc một muỗng nước lèo cho vào miệng. Như có một dòng suối ấm chảy qua dạ dày, lưỡi cảm nhận được nước mì chua chua ngọt ngọt lại thanh tao hoà tan trong miệng, sợi mì dai dai giòn giòn khiến người ta cảm thấy ngon miệng, cắn miếng thịt một cái nước thịt ứa ra vị giác cảm nhận được vị ngon ngọt, lại có chút mằn mặn của muối nêm, cay cay của ớt làm người ta có cảm giác thoả mãn tận cùng. Được rồi, cô phải công nhận là tay nghề nấu nướng của Trang Nhã này không tệ nếu không muốn nói là hết sức là phong phú. Cô cẩn thận dò xét món ăn, càng ăn càng nghiện, lại nghĩ món ăn bình dân này có thể nói là ngon hơn những món ăn sa hoa mà cô hay ăn ở nhà hay ở nhà hàng nhiều lần, nhất định sau này phải hỏi Trang Nhã bí quyết để cô truyền lại cho Triệu quản gia làm nha. Diệp Tiêu Ngôn bỗng nhiên chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, tay lại không hề động đũa, ánh mắt gắt gao dò xét cô. Lần đầu tiên ăn món vừa miệng đến vậy, cô không khách khí ăn hết hai bát, hình ảnh hổ đói đó chắc chắn đã được anh thu vào trong trí nhớ, bây giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó có chút xấu hổ.

Ăn uống no nê, cô được Diệp Tiêu Ngôn đặt cách dẫn đi mua sắm ở khu trung tâm thương mại Quang Ánh, nói đến Quang Ánh ở thành phố J này chắc chắn mọi người đều đã nghe danh. Nơi này là trung tâm thương mại dành cho tầng lớp thượng lưu, có những người ở thượng lưu còn phải cân nhắc khi mua một món đồ ở đây. Những người đến trung tâm này trong thẻ ít nhất cũng phải được mười con số. Diệp Tiêu Ngôn quả thật khiến cô mở rộng tầm mắt. Mười con số đối với cô quả thật không nhiều, nhưng cũng không phải là số ít, điều này cho thấy chắc hẳn anh là một tay chơi thứ thiệt, con người hoàng kim hoàn hảo thích gì cứ mua không cần nhìn lấy giá.

Từ khi trong quá khứ gặp phải một số loại chuyện quá mức cẩu huyết, cô luôn có một phương châm sống tuyệt đối luôn đặt hàng đầu với bản thân, luôn luôn tự nói với bản thân rằng:

"Phụ nữ trở nên kiêu hãnh khi biết yêu chính mình."

Cô cũng lấy lòng cảm tạ những tình huống cẩu huyết mà người kia gây ra trong quá khứ, khiến cô trở thành một con người cao cao tại thượng như hôm nay, khi đó cảm thấy rất thống khổ ngược lại bây giờ cảm thấy sống rất thoải mái, yêu thương bản thân chỉ cần bản thân thích là mua không cần nhìn giá mặt hàng, không cần thấp thỏm lo âu, quả nhiên lúc trước tốn ít nước mắt cũng không phải là dư thừa.

Chân tay cô như một cái máy, đi đến đâu vơ sạch của hàng đó, trên tay hiện giờ rất nhiều túi lớn túi nhỏ, Diệp Tiêu Ngôn cũng cầm lấy rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chưa thoả mãn, đã rất lâu rồi chưa mua sắm, chưa quẹt thẻ nha. Thế là cô lại tiếp tục ghé sang những chỗ khác, cuộc chiến mua sắm tiêu tiền xảy ra không ngừng nghỉ, bầu trời từ chiều tà cũng đã chuyển sang tối muộn mới xong. Chu Tịnh Hà thở phào nhẹ nhỏm đầy thoải mái, đưa tay lấy cái thẻ của mình và Diệp Tiêu Ngôn quẹt lấy không nương tay. Nhìn đống quần áo túi xách giày hiệu được người ta đóng gói chuẩn bị chuyển về trong lòng lại vui vẻ mấy phần.

Ngồi trên chiếc mô tô của anh, gió thổi từng cơn không nhân nhượng thổi vào mặt từng đợt mát lạnh khiến cô không khỏi rùng mình. Chiều giờ mãi mê mua sắm, đại não truyền đến thông tin gây cấn mà bản thân tưởng chừng như sắp quên mất.

"À phải rồi Diệp Tiêu Ngôn, lúc ở quán ăn tại sao anh lại gọi bà ấy là mẹ? Mẹ của anh chẳng phải là Lâm Nhu hay sao?"

Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng ai đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt truyền đến bên tai cùng với đợt gió lạnh, xe mô tô đột nhiên giảm tốc độ, từ từ rẽ vào đoạn đường nào đó. Sau một đợt im lặng nhớ đến đoạn kí ức bi thương đầy thống khổ của mình, cuối cùng anh cũng lười biếng mở miệng.

"Có thể nói tôi là con hoang của Diệp Hạo và Trang Nhã..."

Lúc anh không trả lời cô còn hận anh khinh cô, bây giờ anh đã trả lời làm cô cảm thấy có lẽ vấn đề này bản thân đã quá tò mò, những vấn đề đáng xấu hổ này làm sao lại đi hỏi người ta cơ chứ. Quả nhiên tò mò là một đức tính xấu. Nghe giọng anh đáp, chẳng hiểu sao lòng cô lại dâng lên một cổ thương xót, là thương hại là chua xót, cũng có thể nói là đau buồn.

"Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi chuyện như thế này..."

"Không sao, em có thể gọi tôi là Thần cũng được, Diệp Tiêu Ngôn là tên sau khi tôi trở về Diệp gia, tôi vẫn là thích tên Hạo Thần này hơn." Diệp Tiêu Ngôn kẽ cười hai cái, chậm rãi nói, bóng lưng cô độc nương theo màn đêm, khiến người ta nhìn vào có chút đau lòng.

"Được thôi, Thần..."