Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
🌺1695 chữ🌺
“Vất vả cho người rồi.”
Chu Cẩn Ngôn ngồi trên ghế nhìn Triệu Nhu lấy hộp điểm tâm ra, vì phép lịch sự nên liền khụ một tiếng, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu mà nói lời cảm ơn.
Triệu Nhu như là không nghe thấy, cũng không có phản ứng, chỉ thấy nàng xếp từng cái điểm tâm một rồi lấy ghế dựa ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt ý bảo nói: “Hẳn là chàng đã đói bụng rồi, chàng mau ăn đi.”
Vẻ mặt quan tâm săn sóc của nàng làm cho Chu Cẩn Ngôn có chút không thể thích ứng được, sau một lúc lâu sửng sốt, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao công chúa Triệu Nhu kiêu ngạo tùy hứng này lại đột nhiên ngoan ngoãn dịu dàng như vậy, vì vậy hắn đành phải vâng vâng dạ dạ đáp ứng, cầm điểm tâm lên ăn.
Triệu Nhu nhìn hắn có biểu hiện khác thì trong lòng mừng thầm, chiêu này quả nhiên là hữu dụng, chung quy nam nhân vẫn thích ăn mềm, nếu như ngươi ép buộc hắn không được thì hãy nhu thuận ở trước mặt hắn, cũng không tin là hắn sẽ không động tâm.
Triệu Nhu càng nghĩ càng vui vẻ, nàng nhìn dung mạo vô cùng tuấn mỹ của Chu Cẩn Ngôn mờ nhạt dưới ánh đèn, nàng cảm thấy đời này của mình thật sự là đã thua ở trên người của hắn, cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì hắn cũng không chút hối hận.
Chu Cẩn Ngôn nhận thấy ánh mắt của nàng nên liền ngẩng đầu lên trộm liếc nhìn một cái.
Gương mặt trứng trái xoan được năm ngón tay nâng đỡ, da thịt ở dưới ánh đèn bị chiếu đến trắng nõn ửng hồng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt thủy chung vẫn phản chiếu ánh sáng rực rỡ, xán lạn như ánh sao, thâm tình chân thành, Chu Cẩn Ngôn chỉ liếc mắt một cái thì tâm liền đập lỡ một nhịp, hắn không dám nhìn lại nàng lần nữa, chỉ dám giả vờ cúi đầu ăn để che đi sự xấu hổ của mình.
Sau khi phát hiện chiêu này có hiệu quả, Triệu Nhu liền hành động như vậy trong vài ngày.
Rốt cuộc, đối mặt với một người toàn tâm toàn ý chiếu cố mình, đương nhiên Chu Cẩn Ngôn sẽ không thể thẳng mặt xua đuổi người ta nên đành phải chịu bại trận hết lần này đến lần khác trong các lần giao phong với nàng, mặc kệ việc Triệu Nhu không ngừng xuất hiện ở bên người hắn, từng bước phá vỡ bức tường ở trong trái tim hắn.
“Ta…… Ta đưa người về.”
Hôm nay, sau khi uống xong canh mà Triệu Nhu đưa tới, Chu Cẩn Ngôn nhận thấy trời đã khuya, lại phát hiện hôm nay nàng tới mà không có người hầu đi cùng, hắn cảm thấy cứ để Triệu Nhu trở về phủ công chúa như vậy thì sẽ không ổn nên liền sờ cái mũi, đề nghị nói.
Đúng lúc Triệu Nhu đang dọn dẹp bát đĩa, sau khi nàng nghe thấy lời Chu Cẩn Ngôn nói xong thì thân thể hơi hơi chấn động, cúi đầu cười trộm.
Tới.
Nàng cố kìm nén vẻ mặt mừng thầm của mình, ngẩng đầu lên, làm ra vẻ không quan tâm, gật đầu đồng ý, "Được."
Kỳ thật, hết thảy những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của nàng, người hầu không tới cũng là do nàng cố tình, nàng muốn thử xem nàng trả giá nhiều như vậy thì rốt cuộc Chu Cẩn Ngôn có một chút lương tâm nào mà nguyện ý báo đáp nàng hay không.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trong viện, Chu Cẩn Ngôn đi theo sau Triệu Nhu, một đường hộ tống nàng trở về phủ công chúa.
Lúc này bầu trời không một gợn mây, trong đêm đen, ánh trăng sáng ngời chiếu vào trên mặt đất càng làm tăng thêm vài phần không khí kỳ diệu.
Chu Cẩn Ngôn nhìn thân ảnh thấp hơn hắn một cái đầu đang bưng theo hộp đồ ăn đi ở phía trước, trong lòng bất tri bất giác cảm thấy chua xót.
Triệu Nhu rõ ràng chính là một nàng công chúa kiều quý, vốn nên được người ta sủng ái trong tay nhưng hiện giờ lại vì hắn mà nguyện ý tự mình vất vả thu xếp những chuyện vặt vãnh này mỗi ngày, làm hắn cảm thấy áy náy một trận.
“Điện hạ, để ta lấy.”
Chu Cẩn Ngôn nghiêng người qua duỗi tay muốn lấy hộp thức ăn, nhưng không ngờ lời vừa mới nói xong thì Triệu Nhu lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lại.
Đột nhiên không lường trước được nên hai người đã va vào nhau, vì để ngăn không cho Triệu Nhu ngã về phía trước, Chu Cẩn Ngôn đành phải ôm Triệu Nhu vào trong lòng, ôm chặt nàng vào ngực.
“Điện hạ, người không sao chứ.”
Cảm nhận được sự mềm mại trong lòng, Chu Cẩn Ngôn cảm thấy não tê rần, muốn đẩy Triệu Nhu ra. Nhưng Triệu Nhu lại ném hộp đồ ăn xuống đất, trở tay ôm hắn không chịu buông ra.
Thời cơ rất tốt, Triệu Nhu muốn thử xem liệu ý chí sắt đá này của hắn rốt cuộc có thể vì nàng mà mềm lòng hay không.
“Chu Cẩn Ngôn, chàng đừng buông ta ra, cứ cho ta ôm chàng như thế này có được không.”
Triệu Nhu không gọi hắn là Chu lang, cũng không gọi hắn là phò mã mà chỉ đọc tên của hắn.
Chu Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng khóc trong lỗ mũi của nàng thì liền biết nàng muốn biểu đạt cái gì, hắn nhắm mắt lại bất đắc dĩ thở dài nói: “Điện hạ, người tội gì phải làm vậy?”
Triệu Nhu không cam lòng lắc đầu nói: “Không khổ, ta thích chàng, ta nguyện ý làm bất cứ điều gì vì chàng, chỉ cần chàng có thể chấp nhận ta thì chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng chàng, chỉ cần chàng đừng rời khỏi ta thì chuyện gì ta cũng đều có thể……”
Nàng nói một cách hèn mọn càng làm cho Chu Cẩn Ngôn cảm thấy áy náy, hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại nghe thấy Triệu Nhu mở miệng nói, “Từ ngày ta nhìn thấy chàng thi đấu ở trên sân mã cầu thì ta liền nhất kiến chung tình, khi đó ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ta chỉ nhìn thấy bộ dáng chàng cưỡi ngựa lao nhanh ra ngoài kia, nụ cười đó, sự tự tin đó và phong thái nổi bật giữa đám đông đó đã hấp dẫn được ánh mắt của ta thật sâu……”
Triệu Nhu nói rất chậm, thanh âm buồn ở trong lòng nam nhân tiếp tục nói: “Không sai, ta thừa nhận ta kiêu căng, ta ngang ngược,ta nhất định hướng phụ hoàng cầu ý chỉ tứ hôn làm hủy hoại con đường làm quan của chàng, nhưng ta thật sự yêu chàng a, ta nhắm mắt hay mở mắt ra đều là chàng, chàng muốn ta phải làm sao bây giờ…… Rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ? Ô ô..”
Lời bày tỏ đột ngột của nàng khiến cho Chu Cẩn Ngôn có hơi chút rung động, nhưng nghĩ đến ước mộng và tâm nguyện bao năm của mình thì cái gì hắn cũng không nói nên lời, chỉ có thể giơ cao hai tay lên giữa không trung và tùy ý mặc cho nước mắt của Triệu Nhu làm ướt nhẹp quần áo của hắn.
Chu Cẩn Ngôn, trái tim của chàng cứng rắn như vậy sao? Ta nói nhiều như vậy, chàng ngay cả một câu cũng đều luyến tiếc cho ta hay sao?
Triệu Nhu đau khổ trong lòng, nàng cảm thấy mình chính là một công chúa kiều quý, nàng đã dành cả một tháng thành thân này để cố gắng trong vô ích.
Nàng không cầu Chu Cẩn Ngôn có thể yêu nàng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, nhưng ít nhất là một câu áy náy và an ủi thì cũng phải nên nói đi? Cho dù là lừa nàng cũng được.
Chẳng lẽ tâm hắn cứ cứng rắn như vậy sao?
Triệu Nhu tự nhận ủy khuất đã rớt cảm xúc đến đáy cốc, nàng lau khô nước mắt rồi nhấp miệng đẩy Chu Cẩn Ngôn ra, quyết định không để cho mình sẽ xấu hổ như vậy nữa.
“Thực xin lỗi, ta đã nói quá nhiều làm cho chàng khó xử.”
Vừa nói, Triệu Nhu vừa cúi đầu nhặt hộp đồ ăn lên, cũng không chờ Chu Cẩn Ngôn đáp lại nàng một lời liền quay đầu rời đi.
Chỉ để lại bóng dáng chật vật của nàng làm cho Chu Cẩn Ngôn kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn.