🌼Editor + beta: Lolisa 🌼
🌺1681 từ🌺
Quả nhiên, khi vừa nghe thấy Triệu Nhu nói như vậy, sắc mặt của Chu phụ liền lập tức thay đổi, nói một câu tuyệt đối không thể được.
Chu mẫu cũng vội vàng đứng dậy, khuyên can nói: "Điện hạ đang nói lời hồ đồ gì vậy, phu thê ở chung với nhau thì làm sao có thể tùy tiện nói ly là ly như vậy được, việc này đều là do Cẩn Ngôn hồ nháo không hiểu chuyện nên người đừng để tâm đến nó, ta sẽ cho Cẩn Ngôn ngẫm nghĩ lại thật kĩ, con nói đúng không, Cẩn Ngôn."
" Vâng......" Chu Cẩn Ngôn nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, cũng biết chuyện tới nước này rồi thì chỉ có thể cúi đầu trước, "Mẫu thân giáo huấn đúng, hài nhi biết sai rồi......"
Sau khi tạm thời cúi đầu hóa giải nguy cơ, hai vị trưởng bối lại khuyên giải một hồi thì Chu Cẩn Ngôn mới không tình nguyện mà cùng Triệu Nhu nhanh chóng đi qua lễ tiết tân hôn của ngày hôm sau, sau đó cũng không quay đầu lại nhìn Triệu Nhu mà đi thẳng tới thư phòng.
"Điện hạ không quay về phủ công chúa mà đi theo ta làm cái gì?" Đi được mấy bước, Chu Cẩn Ngôn liền phát hiện ra Triệu Nhu cũng đang đi sát theo phía sau hắn, hắn xoay người chặn nàng lại.
Triệu Nhu dừng lại bước chân, mày liễu nhướng lên, cười nói: "Chu lang là phò mã của bổn cung, là hôn phu của bổn cung, mọi người đều nói phu xướng phụ tùy, chẳng lẽ bổn cung không thể đi theo Chu lang hay sao?"
" Người......" Chu Cẩn Ngôn bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, một câu cũng không nói nên lời nên đành phải lạnh mặt nói một tiếng, "Tùy người." Sau đó liền phất tay áo rời đi.
Triệu Nhu cũng không nghĩ tới hành vi của hắn, thấy hắn đi rồi thì liền đi theo.
Nàng biết hắn đang tức giận vì chuyện gì, đơn giản chính là vừa mới sáng ra đã bị nàng bày trò mà thôi.
Nếu không phải nàng thông minh và bình tĩnh lại thì có lẽ đêm hôm qua, khả năng là nàng đã bị Chu Cẩn Ngôn chọc giận và làm theo tâm ý của hắn rồi.
Hừ, muốn thoát khỏi nàng không dễ như vậy đâu, nàng cũng không tin bổn cung nàng năn nỉ ỉ ôi mà ý chí sắt đá kia của hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Triệu Nhu một đường đi theo Chu Cẩn Ngôn vào thư phòng. Chu Cẩn Ngôn không muốn để ý tới nàng, cứ như vậy ngồi ở trước án thư, hắn muốn dùng sự lạnh nhạt để làm Triệu Nhu cảm thấy không thú vị, tự biết khó mà lui.
Nhưng Triệu Nhu lại cực kỳ có kiên nhẫn, nàng di chuyển một chiếc ghế và ngồi xuống đối diện với Chu Cẩn Ngôn ở án thư. Nàng vừa không nói chuyện, cũng không quấy rối, chỉ chống tay lên trên cằm và nhìn chằm chằm vào Chu Cẩn Ngôn.
Chưa kể, ngoại hình của Chu Cẩn Ngôn thật sự rất tuấn tú, Triệu Nhu xem như cũng là một nhan khống*, nàng đã gặp qua vô số mỹ nam nhưng không ai trong số họ có thể đẹp mà gãi đúng chỗ ngứa giống như Chu Cẩn Ngôn.
*Cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp
Chỉ thấy đôi lông mày rậm của hắn hơi nhướng lên, mang theo nội liễm nhưng lại không mất đi phần tự tin sắc bén, đôi mắt đen láy lóe lên màu sắc mê người, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy phối hợp với khuôn mặt góc cạnh tuấn nhã nhưng lại không hề mất đi vẻ mềm mại nhẹ nhàng, chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã khó có thể quên được.
Triệu Nhu xem đến ngây ngốc, đôi mắt càng thêm gắt gao dán chặt vào mặt hắn.
Chu Cẩn Ngôn vốn vẫn đủ bình tĩnh nhưng cũng bị ánh mắt của nàng làm cho có chút không được kiên nhẫn, ánh mắt nóng bỏng làm hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi phải đống than, hắn đành phải buông bút xuống, khụ một tiếng hỏi: "Điện hạ, trên mặt ta có thứ gì sao, nếu không tại sao người cứ nhìn chằm chằm vào mặt của ta suốt như vậy, chẳng lẽ điện hạ không có việc gì để làm hay sao?"
Bị một nữ nhân cứ luôn nhìn chằm chằm như vậy, cho dù có là Chu Cẩn Ngôn thì cũng không thể nào vẫn luôn giữ được bình tĩnh được.
Nghe Chu Cẩn Ngôn hỏi như vậy, Triệu Nhu chớp chớp mắt, khóe môi giật giật, cười đến thập phần vui vẻ, trả lời: "Bởi vì ta thích nhìn chàng a, gương mặt này của Chu lang thật sự là quá tuấn tú, nếu để ta nhìn thì không cẩn thận sẽ bị mê hoặc mất."
Nàng cười đến hồn nhiên, nói chuyện không chút chần chờ, không chút nào che giấu nụ cười tình yêu khiến cho nội tâm Chu Cẩn Ngôn chấn động, tim đập loạn mấy nhịp, sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ.
Cho tới bây giờ hắn cho vẫn chưa từng gặp một nữ tử nào dám to gan bày tỏ như vậy nên tâm thế trong lúc nhất thời có hơi chút rối loạn.
"Điện hạ, chẳng lẽ chỉ bởi vì ta lớn lên có vài phần tuấn tú nên điện hạ mới chọn ta làm phò mã hay sao? Trong kinh thành có rất nhiều nam nhân đẹp hơn ta, càng thích hợp làm phò mã của người hơn, tại sao điện hạ lại không đi tìm bọn họ?"
Sau khi bình tĩnh lại, Chu Cẩn Ngôn âm thầm thở phào, đưa ra nghi vấn.
Hắn vẫn còn đang nghĩ đến việc hòa li, muốn cho Triệu Nhu tách hắn ra.
Triệu Nhu cười cười, đứng lên, lắc đầu nói: " Nó không giống nhau, bổn cung thích dung mạo của chàng là thật, nhưng chọn hôn phu chỉ bằng diện mạo thì cũng quá là nông cạn rồi......"
Vừa nói, nàng vừa xoay người vòng qua án thư, ngón tay lướt qua trên mặt bàn, chậm rãi tiến lại gần Chu Cẩn Ngôn rồi nói tiếp: "Nguyên nhân bổn cung thích chàng cũng không phải chỉ vì dung mạo của chàng, mà quan trọng hơn là chàng đã tiến vào trong lòng ta, ta chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhìn thấy hình ảnh của chàng, tâm tâm niệm niệm đều là chàng, vậy chàng muốn ta phải tìm một nam nhân khác làm phò mã như thế nào đây?"
Mặt gần sát Chu Cẩn Ngôn, đôi mắt nhu tình như nước, Triệu Nhu mạnh dạn bày tỏ tình yêu của mình với Chu Cẩn Ngôn, nhưng Chu Cẩn Ngôn lại không đáp lại như nàng mong đợi mà thay vào đó lại là cười khổ trả lời: "Điện hạ...... Ta......"
Vừa nghe thấy lời của hắn, Triệu Nhu liền biết hắn sẽ trả lời như thế nào, nên nàng liền vội vàng lấp kín miệng của hắn lại, giành nói trước một bước: " Chàng đừng nói nữa, ta biết chàng muốn nói cái gì, nhưng ta sẽ không từ bỏ, ta cũng không tin ta không thể làm thay đổi trái tim của chàng."
Nói xong, nàng liền lợi dụng lúc Chu Cẩn Ngôn chưa chuẩn bị mà lao vào trong ngực hắn, mông ngồi xuống đùi hắn, nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: "Hừ! Bổn cung hôm nay liền tốn thời gian cùng với chàng, ta cũng không tin chàng có thể ngồi yên không loạn, đối với bản cung một chút cảm giác cũng không có!"
"Điện hạ, người đây là......"
Chu Cẩn Ngôn bị hành động đột ngột của nàng làm cho kinh ngạc, hắn mở hai tay ra, không dám chạm vào Triệu Nhu, nhưng Triệu Nhu được một tấc lại muốn tiến một thước, vùi vào trong lòng của hắn.
Một cổ hương khí của nữ nhân cứ như có như không mà quanh quẩn ở trong mũi của hắn, ngọc thể mềm thể lại thỉnh thoảng chạm vào người của hắn làm cho trong lòng Chu Cẩn Ngôn bị kích lên hỏa khí, nhịn không được động thủ, bắt lấy cánh tay ngó sen của Triệu Nhu, giận dữ nói: "Điện hạ, người như vậy là quá phận, nơi này chính là thư phòng, người mau đi xuống đi."
Hắn đe doạ nhưng Triệu Nhu lại không sợ, cười hì hì nói: "Ta chính là công chúa nên chàng không có tư cách ra lệnh cho ta, nếu chàng để cho ta đi xuống thì ta sẽ cáo trạng với cha mẹ chồng, lại thêm mắm thêm muối một phen, nói chàng lại muốn đuổi ta đi, ta xem chàng phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì?" Chu Cẩn Ngôn cả kinh, trong mắt hiện lên lửa giận nhưng lại không dám nói.
Chu Cẩn Ngôn biết nếu một khi Triệu Nhu đi cáo trạng, bất luận là chân tướng có như thế nào thì lúc trước Triệu Nhu đã giả đáng thương và thức thời một lần, hơn nữa còn bận nỗi băn khoăn về thể diện của Hoàng Thượng nên cha mẹ hắn khẳng định sẽ đứng về phía của Triệu Nhu.
Đối mặt với Triệu Nhu kiêu ngạo đến mức vô lý làm cho Chu Cẩn Ngôn thật sự cảm thấy đau đầu và bất lực, hắn nghĩ tới nghĩ lui lại không có cách giải quyết nào nên đành phải cắn răng nổi giận nói: " Được, tùy người, người muốn ngồi thì cứ ngồi, dù sao thì ta cũng sẽ không làm bất cứ điều gì đối với người."
Nói xong, hắn liền trực tiếp ôm Triệu Nhu vào trong ngực, tự mình cầm bút, mắt nhìn thẳng vào sách.