Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
🌺1088 chữ🌺
Ánh nến lung linh, chiếu vào trên khuôn mặt có diện mạo quá mức tuấn mỹ trắng nõn của nam tử.
Hắn mặc một bộ quần áo bình thường nhưng cử chỉ lại một thân quý khí, ung dung thong thả ngồi xếp bằng trên ghế đệm mà chậm rãi uống trà.
Đột nhiên, bên ngoài cửa xuất hiện một bóng người, người đó nhỏ nhẹ khẽ gõ cửa.
Nam tử buông chén trà xuống, cau mày hỏi, “Ai?”
“Là ta.”
Tiếng người bên ngoài ngắn ngủi, không nói rõ ra tên họ của mình.
Biểu tình của nam tử tuấn mỹ khẽ buông lỏng, hắn nghe ra người kia là ai thì liền nói: “ Thì ra là đệ, vào đi.”
Vừa dứt lời, cánh cửa liền theo tiếng động mà mở ra, người bước vào mặc áo choàng, vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn liền ngẩng đầu đang đội cái mũ của mình lên, đó là một nhà sư đầu trọc có nước da trắng trẻo.
Người này đúng là Tuệ Đức.
“Lý Nguyên Hạo, nhìn xem chuyện tốt mà ngươi đã làm đi, bây giờ ngươi phải kết thúc nó như thế nào đây?”
Tuệ Đức vừa bước vào phòng đã nhanh chóng đóng cửa lại, nóng nảy đến mức làm khó dễ nam tử đang ngồi xếp bằng ở trên đệm.
Nam tử đó đúng là nhị vương tử của Tây Lương quốc, Lý Nguyên Hạo, sau khi hắn tham gia tiệc mừng thọ của Thái Hậu xong thì hắn liền mượn cớ ngày tết đang đến gần để ở lại nơi này.
Mặt ngoài thì nói là vì muốn trải nghiệm lễ mừng năm mới phồn hoa của Đại Sở, nhưng trên thực tế thì lại muốn ngầm thúc đẩy một âm mưu kế hoạch mà hắn không thể cho ai biết.
Trước sự chất vấn của Tuệ Đức, Lý Nguyên Hạo tựa hồ như cũng không quá để ý, hắn cười cười, như thể mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn rất bình tĩnh mà đẩy một chén trà nhỏ cho Tuệ Đức, ý bảo hắn ta hãy uống đi, “ Đệ khẩn trương cái gì, cứ ngồi xuống uống một ngụm trà trước đã"
Nhưng làm sao Tuệ Đức có thể ngồi yên được, hắn hừ một tiếng, tức giận chỉ vào Lý Nguyên Hạo mà nói: “Uống trà? Hiện tại ta làm sao có thể ngồi yên được? Lúc trước khi ngươi nói muốn ta giúp ngươi, rõ ràng là ngươi đã nói sẽ thu tay lại để không đi quá xa, khiến cho bọn họ kinh động cảnh giác, nhưng bây giờ thì sao? Nhìn xem ngươi đã làm ra cái chuyện tốt gì nào, ngươi muốn kéo mọi người xuống thì mới vừa lòng hay sao?”
Tuệ Đức dữ tợn hét lên, hiện tại hắn đang rất là hối hận, hắn không nên vì đố kỵ với Chu Cẩn Ngôn mà bị Lý Nguyên Hạo dụ dỗ, đồng ý cho hắn ta lợi dụng sự hiểu biết của mình về quyền quý của kinh thành, để cho Lý Nguyên Hạo có thể lợi dụng điều này mà tiếp cận với các quan viên trong kinh thành, đánh cắp một lượng lớn cơ mật của đất nước.
“Hừ, vậy thì sao? Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, việc đệ phải làm bây giờ chính là cùng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, loại chuyện này cũng không phải là đệ muốn phủi bỏ thì có thể phủi bỏ được. Đừng quên rằng tất cả những chuyện này đều là do đệ đồng ý giúp ta nên mới có, nếu như ta không thể rời đi thì đệ cũng không tốt hơn được đâu.”
Lý Nguyên Hạo thấy Tuệ Đức “Không biết thức thời” như vậy thì cũng xé bỏ lớp ngụy trang của mình, sắc mặt biến đổi, uy hiếp Tuệ Đức.
Bởi vì hắn tham công nên đã không cẩn thận mà rút dây động rừng, kinh động đến quan phủ của Đại Sở là hắn sai, nhưng chuyện tới bây giờ mà Tuệ Đức vẫn còn chạy tới chỉ trích hắn thì có thể như thế nào, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thoát khỏi liên quan hay sao?
“Ngươi……”
Lời nói của Lý Nguyên Hạo khiến cho khuôn mặt của Tuệ Đức trở nên u ám trắng bệch.
Hắn nói không sai, đó chính là sự thật, nếu như không phải vì hắn sinh ra tâm tư không nên có, mơ ước Triệu Nhu, tin lời Lý Nguyên Hạo, cho rằng hắn ta có thể giúp đỡ mình có được Triệu Nhu, nên mới khiến cho nội tâm hắn dao động, cuối cùng đã lựa chọn ra con đường sai lầm này.
Tất cả những điều này đều là do nội tâm ti tiện của hắn.
Hắn vẫn còn nghĩ rằng sau khi mình vào Phật môn là có thể tách khỏi mối quan hệ nam nữ trần tục, thoát khỏi nỗi đau do tham, sân, si đưa tới.
Nhưng hắn không nghĩ rằng sự xuất hiện của Triệu Nhu sẽ quấy rầy đến tâm cảnh vốn đã bình lặng mấy năm nay của hắn.
Đồng thời còn làm cho tâm hồn cô đơn của hắn một lần nữa được bừng sáng trở lại, sinh ra những loại tình cảm không nên có.
Chỉ là Triệu Nhu cũng không nhận ra được tình cảm của hắn và vẫn coi hắn như một người bạn mà đối đãi.
Kỳ thật, Tuệ Đức cũng biết Triệu Nhu không có tình cảm gì khác đối với mình, nhưng dù có thế nào thì hắn cũng không thể buông bỏ được thứ tình cảm bị đè nén này, thậm chí còn không ngừng phát triển điên cuồng ở trong lòng.
Chờ khi hắn phát hiện ra thì thứ tình cảm này đã trở thành một con quái vật sống trong trái tim của hắn, khiến cho hắn có nhược điểm, bắt đầu có thất tình lục dục, mọi thứ đều phải chịu kiềm chế, không còn xứng đáng là một người xuất gia nữa.
Nghĩ đến đây, Tuệ Đức lại càng hận mình hơn vì lúc trước đã bị hắn ta mê hoặc, dưới sự vô lực, cuối cùng hắn cũng ngã ngồi xuống đất, hai mắt đờ đẫn nhìn Lý Nguyên Hạo, chỉ biết im lặng không nói gì……