Công Chúa Kiều Mị - Trường Nhạc

Chương 41: Say nguyên tiêu




Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

🌺2045 chữ🌺

Sau khi xem pháo hoa xong, Triệu Nhu tự nhiên sẽ không cứ như vậy mà thỏa mãn.

Nàng đang rất cao hứng và vui vẻ, tính tình nàng rất nghịch ngợm, sau khi leo xuống khỏi cây đèn thụ, nàng liền lôi kéo Chu Cẩn Ngôn chạy một vòng quanh kinh thành.

* Đèn thụ: phát âm là dēng shù, có nghĩa là một giá đỡ đèn lớn có cành cây, được gọi như vậy vì hình dáng giống như một cái cây.

Mãi cho đến nửa đêm, toàn bộ ngày lễ Thượng Nguyên đã dần dần kết thúc thì Chu Cẩn Ngôn mới mang theo Triệu Nhu và thị vệ chuẩn bị trở về phủ công chúa.

Triệu Nhu vì chơi quá vui nên trên đường đã uống mấy chén rượu hoa quả, giờ khắc này nàng đã say đến mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì say rượu, bước đi trên đường cũng có chút xiêu vẹo.

Rơi vào đường cùng, Chu Cẩn Ngôn đành phải sai người hồi phủ trước rồi điều xe ngựa tới tiếp ứng.

Khi một đám người mênh mông cuồn cuộn trở lại phủ công chúa thì đã là giờ sửu. Đại viện nhà chính trong phủ Công chúa vẫn còn sáng đèn, tỳ nữ quản sự vừa nghe Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn hồi phủ thì liền vội vàng mang theo các hạ nhân khác cầm theo đèn, ra phủ môn chào đón hai người.

Chỉ thấy tỳ nữ quản sự kia đứng ở bên cạnh chiếc xe ngựa vừa dừng lại, nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn đẩy màn xe ra thì liền lập tức tiến lên, cung kính dò hỏi: “Điện hạ, phò mã, bọn nô tỳ có nấu món nguyên tiêu ở trong bếp, nếu điện hạ và phò mã muốn dùng thì cứ nói, nô tỳ sẽ phân phó xuống dưới để người trong phòng bếp mang tới. Còn nếu như người chỉ cần nghỉ ngơi, thì bọn nô tỳ cũng đã chuẩn bị sẵn nước nóng để tắm và thay quần áo rồi, bể tắm tùy thời đều có thể dùng tới.”

Chu Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, muốn nói thời gian đã quá muộn, ăn nữa cũng không tốt, nên hắn liền tự mình làm chủ trả lời: “Thôi, nguyên tiêu thì không cần ăn, bây giờ đã muộn rồi, điện hạ cũng mệt mỏi rồi, chỉ cần cho bọn hạ nhân hầu hạ nàng tắm rửa nghỉ ngơi là được.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.”

Tỳ nữ quản sự vừa nghe xong liền xoay người muốn phân phó xuống dưới.

Không ngờ, đột nhiên lúc này lại truyền tới giọng nói của Triệu Nhu, ngăn cản tỳ nữ quản sự lại.

“Chờ đã, ô…… Bổn cung phải dùng nguyên tiêu, ngày hội Thượng Nguyên mà không…… Ăn nguyên tiêu, vậy thì làm sao có thể coi là ăn tết được?”

Phân phó bất đồng khiến cho tỳ nữ quản sự bị mâu thuẫn, làm cho nàng không biết nên nghe ai, “Này………”

Chu Cẩn Ngôn ở trong xe nghe thấy Triệu Nhu đột nhiên nói chen vào thì liền cau mày lại, nhìn về phía Triệu Nhu đang say khướt, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ, bây giờ đã trễ rồi, nàng vẫn nên nghỉ ngơi trước đã, nguyên tiêu thì ngày sau ăn là được, huống chi thời gian hiện tại cũng không còn được xem là tết Thượng Nguyên nữa rồi.”

Triệu Nhu nghe xong cũng không đồng ý, trong lúc say khướt, nàng vẫn quyết giữ theo ý của mình, quật cường nói: “ Ta mặc kệ, bây giờ và ngày sau ăn sẽ không giống nhau. Bây giờ ta phải ăn nguyên tiêu trước thì ta mới đi nghỉ.”

Nàng vừa nói vừa bắt lấy vạt áo trên người Chu Cẩn Ngôn, ánh mắt cố chấp khiến cho Chu Cẩn Ngôn rất bất lực.

“Điện hạ, nàng……”

Sau một lúc lâu, Chu Cẩn Ngôn vẫn muốn tìm lý do để thuyết phục nàng lần nữa, nhưng đột nhiên Triệu Nhu lại nói ra một câu, làm cho Chu Cẩn Ngôn đang nói được một nửa thì cũng phải dừng lại giữa chừng.

“Ô…… Ta không nghe…… Ta phải ăn nguyên tiêu…… Đây là lần đầu tiên ta và chàng được ăn tết Thượng Nguyên cùng nhau, ta không muốn bỏ lỡ cơ hội ăn nguyên tiêu……”

Triệu Nhu lôi kéo vạt áo của Chu Cẩn Ngôn lay động, khi nàng uống say, bộ dáng giống như một thiếu nữ không tới mười tuổi, ngây thơ chất phác.

Chu Cẩn Ngôn nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy thì nội tâm liền mềm nhũn, mọi lý do muốn thuyết phục nàng cũng hoàn toàn tan biến, một lát sau hắn liền đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Nhu, “Được, nàng muốn ăn thì ăn đi.”

Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn đồng ý, nàng cười đến hai mắt cong cong, hai vòng tay mở ra, “Thật sao? Chàng đồng ý rồi? Vậy thì chàng ôm ta xuống đi, ta đi không nổi nữa.”

Nàng thật sự là say đến hồ đồ, vậy nên mới có thể yêu cầu Chu Cẩn Ngôn ôm nàng vào trong phủ dưới tình huống mà một đám hạ nhân đều có khả năng sẽ nhìn thấy hết hành động của nàng.

Lúc này Chu Cẩn Ngôn cũng không có suy nghĩ quá nhiều, hắn theo Triệu Nhu liền gật đầu đồng ý, "Được, ta ôm nàng đi xuống.”

Trên mặt hắn nở nụ cười, hoàn toàn không kiêng kỵ đến việc sau khi xuống xe ngựa sẽ bị hạ nhân nhìn thấy, hắn duỗi tay ra, để cho Triệu Nhu vòng tay qua cổ hắn, hắn ôm lấy nàng, thật cẩn thận mà xuống xe ngựa.

Hạ nhân ở xung quanh xe ngựa đều không ngờ rằng công chúa điện hạ của bọn họ sẽ bị phò mã ôm xuống, bọn họ sôi nổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó, hầu hết mọi người đều thu lại biểu tình, cúi đầu không dám nhìn tiếp nữa.

Chỉ có một số ít tỳ nữ còn trẻ, tính cách lớn mật mới dám ở một bên trộm ngắm hình ảnh điện hạ của các nàng bị ôm, một bên lại bí mật trộm cắn lỗ tai mình theo nhóm ba người, cười trộm ở đằng kia.

Dẫn tới một số ít tỳ nữ lớn tuổi rõ ràng là hàm chứa ý cười nhưng lại giả vờ làm bộ dáng nghiêm túc, vội vàng đi qua nhỏ giọng khiển trách ngăn các nàng lại.

Về tới phòng, Chu Cẩn Ngôn liền đặt Triệu Nhu đang mềm yếu không xương, say đến rối tinh rối mù lên trên ghế rồi ngồi xuống.

Không lâu sau liền có một tỳ nữ bưng hai chén nguyên tiêu nóng hầm hập tiến vào trong phòng.

Chu Cẩn Ngôn lấy một chén tới, kéo ghế ngồi, ngồi vào bên cạnh Triệu Nhu, hắn cầm cái thìa lên rồi thổi nguội chén nguyên tiêu, ôn nhu nói: “Nào, nàng ăn đi.”

Hắn nhìn ra Triệu Nhu đang mê mang và khó có thể tự mình làm điều đó, nên hắn liền có tâm muốn hỗ trợ cho nàng.

Chỉ là Triệu Nhu lại không tiếp nhận lòng tốt của hắn, nàng quay đầu đi chỗ khác, lắc đầu từ chối nói: “Không cần chàng làm…… Ta làm là được…… Ô……”

Nàng dùng hai tay đoạt lấy cái chén và cái muỗng rồi đặt chúng lên trên bàn, lắc đầu, chỉ vào một cái chén nguyên tiêu khác, bĩu môi nói: “Chàng ăn chén kia, ta ăn chén này…… Ta…… Chúng ta cùng nhau ăn……”

Chu Cẩn Ngôn bị bộ dáng của nàng chọc cười, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Triệu Nhu lúc uống say sẽ trông như thế này, vì vậy hắn liền dựa vào người nàng, gật đầu cười nói: “Được, được…… Điện hạ tự mình làm, chúng ta cùng nhau ăn.”

Nói xong, hắn liền đem chén nguyên tiêu của mình lại đây, liếc mắt nhìn Triệu Nhu một cái, vớt một viên nguyên tiêu lên, cắn một miếng rồi cười nói: “ Nàng ăn đi, vẫn còn khá nóng nên điện hạ hãy cẩn thận một chút.”

“ Ừm……” Triệu Nhu cười, nàng không biết tại sao mình lại cao hứng như vậy, sau khi cười khúc khích vì sung sướng xong, nàng cũng loạng choạng mà tới múc một viên nguyên tiêu lên, thổi xong liền cắn một miếng rồi ăn vào trong miệng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người vai sát vai, gắt gao dựa vào nhau, cho nhau dựa sát vào đối phương và ăn nguyên tiêu, một món ăn tượng trưng cho sự đoàn viên.

Đối với bọn họ mà nói, từ sau khi hai người biết tình cảm của nhau, thì đối phương chính là tất cả của nhau, Triệu Nhu có Chu Cẩn Ngôn, Chu Cẩn Ngôn có Triệu Nhu, và tình cảm của hai người trong bất tri bất giác đã trở nên không thể phá vỡ nổi.

“Điện hạ, nàng còn chưa ăn xong sao?”

Chỉ chốc lát sau, Chu Cẩn Ngôn đã ăn hết chén nguyên tiêu trước mắt, dù sao thì hắn là nam tử nên sức ăn cũng lớn hơn, hơn nữa hắn còn đi hơn phân nửa kinh thành cùng với Triệu Nhu vào buổi tối nên sớm đã có chút đói bụng, trong bất tri bất giác liền ăn hết chén nguyên tiêu đến không còn một mảnh.

Triệu Nhu vì đang say nên tự nhiên cũng không thể ăn nhanh được, trong chén của nàng vẫn còn thừa lại một nửa.

Nghe thấy Chu Cẩn Ngôn hỏi, nàng liếc mắt nhìn cái chén trống rỗng hắn của một cái, thế nhưng nàng lại múc một viên nguyên tiêu lên, nói: “ Chàng muốn ăn sao? Ta đút cho chàng a.”

Nàng say đến hai má đỏ bừng, vừa nói vừa cười, da thịt kiều nộn ở dưới ánh đèn chiếu rọi hiện ra dáng vẻ động lòng người, mỗi một nụ cười mỗi cái cau mày của nàng đều lộ ra khí chất mê người, làm cho Chu Cẩn Ngôn xem đến cũng có chút thất thần.

“Ác……”

Giữa ma xui quỷ khiến, Chu Cẩn Ngôn thế nhưng lại giống như đang bị mê hoặc tâm trí, miệng chuẩn bị phải cắn cái miếng nguyên tiêu kia.

Nhưng mà ai biết được, ngay khi miệng hắn sắp chạm đến viên nguyên tiêu thì bỗng nhiên Triệu Nhu lại làm ra trò cười, lấy cái thìa lại, nháy mắt liền đưa viên nguyên tiêu vào trong miệng nàng, mồm miệng không rõ mà vui cười nói: “Ha ha, chàng bị lừa, ta sẽ không cho chàng ăn đâu, hì hì.”

Trò đùa dai âu trĩ đã được thực hiện thành công khiến Triệu Nhu cười đến thực vui vẻ.

Tuy nhiên Chu Cẩn Ngôn, người đã nhận ra rằng mình bị lừa thì lại không lộ ra một tia không vui nào.

Dưới tiếng cười của Triệu Nhu, hắn nhìn nụ cười vô cùng xán lạn của nàng, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đỏ bừng của nàng, trong lòng lại chợt dâng lên một cỗ xúc động, không nhịn được mà thầm nuốt nước miếng.

Đột nhiên hắn muốn hôn lên môi của Triệu Nhu.

Dục vọng đã bắt đầu không thể kiểm soát được.

Một khi không cẩn thận, ham muốn không thể hiểu được mà dâng lên này đã phá tan lớp phòng tuyến của Chu Cẩn Ngôn.

Đột nhiên hắn cúi đầu xuống, ở dưới sự kinh ngạc thốt lên của Triệu Nhu mà cúi người hôn môi nàng, chặt chẽ lấp kín đôi môi của nàng.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho Triệu Nhu bị choáng váng đầu óc, nàng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, nàng chỉ biết trừng lớn hai mắt để nam nhân ôm lấy nàng, dùng môi lưỡi kéo nàng từng bước từng bước một cuốn vào làn sóng triều dục vọng.