Công Chúa Kiều Mị - Trường Nhạc

Chương 25: Hận không thể ôm nàng cả đời




Editor + beta:  🌼ℓσℓιsα🌼

🌺1671 chữ🌺

Thời tiết buổi tối có chút lạnh, sau khi Triệu Nhu tắm nước nóng xong, khuôn mặt nhỏ bị nhiệt khí hấp hơi trở nên đỏ bừng, nàng tùy ý mặc một chiếc áo đơn rồi phủ thêm áo choàng ở bên ngoài, chân trần trắng tinh, gấp không chờ nổi chạy về phòng, muốn chui vào trong ổ chăn, ngủ trong vòng tay ấm áp của Chu Cẩn Ngôn, người đã tắm xong trước một bước.

Từ sau khi bọn họ làm hòa xong, Chu Cẩn Ngôn liền trở về sống trong phủ công chúa, ngày đêm đều ở cùng Triệu Nhu, ngoài việc ban ngày ở trong phủ ra thì hai người còn cùng nhau đi dạo phố, thậm chí là còn ra ngoài đạp thanh ở ngoại ô kinh thành.

Đến tối thì tự nhiên hai người sẽ ngủ với nhau, bởi vì tình cảm của cả hai đều mạnh mẽ nên đôi phu thê niên thiếu này cũng không chịu nổi sự khiêu khích của tình dục, việc hoan hảo cũng làm  nhiều hơn, càng ngày càng thành thục hơn trong chuyện này, họ tham luyến những khoái cảm do thân thể của nhau mang lại.

Bởi vì hai người càng hợp nhau trong vấn đề này, nên mỗi lần Chu Cẩn Ngôn thường cắm xuống không bao lâu thì liền dễ như trở bàn tay đưa Triệu Nhu lên đến cao trào. Mỗi một lần đều làm cho Triệu Nhu sung sướng không thôi, nước mắt lưng tròng ôm Chu Cẩn Ngôn run rẩy kêu lên, “Ưm a a…… Phu quân…… sâu quá…… Đi…… Ô ô…… Đi…… Ưm a……”

Sự quấn quít triền miên giữa hai người kéo dài đến mấy ngày mới có chút ngừng lại, nguyên lai là bởi vì Chu Cẩn Ngôn phát hiện ra hoa huy*t của Triệu Nhu đã bị hắn thao đến sưng đỏ, do hắn đau lòng nên tự nhiên cũng không dám làm nàng, cho dù Triệu Nhu không chịu nổi dục vọng của nàng và cầu xin dụ dỗ hắn thì hắn cũng chỉ dám ôm nàng, hôn môi trấn an rồi ôm nàng ngủ.

Ban đầu Triệu Nhu cũng không quen với việc này, dù sao thì tuổi của nàng vẫn còn trẻ, dục vọng lại lớn, bị Chu Cẩn Ngôn yêu thương vài lần thì thân mình liền có chút nghiện, nên đột nhiên muốn bỏ trong một khoảng thời gian ngắn thì sẽ hơi có chút khó khăn. Nhưng Chu Cẩn Ngôn đã quyết tâm muốn nàng cấm dục và nghỉ ngơi nên Triệu Nhu cũng hết cách, đành phải ngoan ngoãn ngủ trong lòng ngực hắn và nói chuyện để an ủi.

Cứ như vậy ngủ thiếp đi, Triệu Nhu cũng dần dần quen với việc này. Nàng phát hiện rằng cảm giác được ngủ trong vòng tay của người mình yêu cũng không tồi. Dục vọng mãnh liệt được thay thế bằng sự dịu dàng ấm áp cũng khiến nàng dần dần yêu thích loại cảm giác này.

“Phu quân?”

Thời điểm Triệu Nhu bước vào phòng, nàng còn tưởng rằng Chu Cẩn Ngôn đã ngủ rồi, nàng nhỏ giọng đến gọi, nhưng sau khi lật bình phong lại, nàng phát hiện trên giường không có một bóng người.

Triệu Nhu cau mày đi lại trong phòng vài vòng, nàng cũng không thấy Chu Cẩn Ngôn ở những nơi khác, vì vậy nàng liền vội vàng hỏi tỳ nữ đang thở hổn hển cầm khăn tắm đuổi theo nàng vừa mới tiến vào ở phía sau: “Phò mã đi đâu rồi?”

Ngay từ đầu, tỳ nữ này vẫn luôn đi theo bên cạnh Triệu Nhu nên tự nhiên cũng không biết là Chu Cẩn Ngôn đã đi đâu. Ngay khi lời vừa nói ra, Triệu Nhu liền biết mình lại hồ đồ rồi, không chờ tỳ nữ trả lời xong, nàng liền xoay người tự mình đi tìm.

Nàng ra khỏi phòng, ở hành lang nhìn trái nhìn phải, vừa lúc nhìn thấy thư phòng trong một sườn viện khác vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, nàng nghĩ có lẽ Chu Cẩn Ngôn đang ở bên đó nên liền đi tới.

Đúng như nàng dự đoán, khi Triệu Nhu vừa mới đi đến thư phòng, nàng thoáng nhìn qua cửa sổ thì thấy Chu Cẩn Ngôn đang ngồi đọc sách ở bên cạnh bàn.

Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ ảo phản chiếu khuôn mặt của hắn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt tuấn tiếu, môi phối hợp mím chặt lại, nhìn bộ dáng suy nghĩ nghiêm túc khi đọc sách kia quả thực chính là một bức họa tuyệt diệu, khiến người ta nhìn vào đều không khỏi kinh sợ bởi dung mạo và khí chất bất phàm của hắn.

Triệu Nhu bị cảnh tượng này làm cho ngây người, nàng hoảng thần trong chốc lát rồi mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh đi đến đẩy cửa phòng ra, bước vào trong phòng.

“ Nàng tắm xong chưa?” Chu Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Nhu đang bước vào, hắn lập tức đặt sách xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ bị nhiệt khí hấp hơi làm phấn diễm động lòng của nàng, môi hơi nhếch lên mỉm cười hỏi.

“Xong rồi.” Triệu Nhu gật đầu, tới gần Chu Cẩn Ngôn, nhìn thấy sách vở trên bàn hắn đã tạo thành một ngọn đồi nhỏ thì liền mở miệng hỏi: “Đã muộn rồi, phu quân không ngủ được hay sao? Hôm nay chúng ta đi dạo bên ngoài một vòng nên chàng cũng thấu mệt rồi đi, sách thì ngày khác xem cũng được.”

Chu Cẩn Ngôn cười khẽ lắc đầu nói: “Không sao, ta không cảm thấy mệt, huống chi bây giờ là mùa đông, sắc trời vốn dĩ cũng tối sớm hơn nên thời gian vẫn chưa muộn lắm, ta cần đọc một thêm vài quyển sách khác.”

Nói xong, hắn quay đầu lại cầm lấy sách và bút lông, sau đó lại nhìn về phía Triệu Nhu một lần nữa, quan tâm nói: “Nếu nàng mệt thì ngủ trước đi, lát nữa ta qua sau.”

Nghe Chu Cẩn Ngôn nói như vậy, Triệu Nhu ngược lại lại không muốn trở về phòng ngủ. Vì đã quen với việc được Chu Cẩn Ngôn ôm vào giấc ngủ nên nàng không muốn một người ngủ trước, rơi vào đường cùng, nàng đành phải đi tới kệ sách, lấy một quyển sách linh tinh rồi bước tới bàn.

“ Chàng bỏ tay ra.” Nàng ra lệnh cho Chu Cẩn Ngôn.

Chu Cẩn Ngôn sửng sốt, thấy nàng bộ dáng tức giận bĩu môi, lại nhìn thấy quyển sách trên tay của nàng, hắn đại khái cũng đoán được nàng muốn làm cái gì nên liền bỏ tay ra, lui thân nhường vị trí lại, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Được .”

Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn thức thời như vậy thì cong môi khoanh chân đứng lên, lập tức ngồi vào trên đùi Chu Cẩn Ngôn, tiến vào trong ngực hắn.

Nàng vừa mới ngồi xuống thì Chu Cẩn Ngôn liền vươn tay ra, đem nàng ôm vào trong ngực hắn, cúi đầu ghé sát vào tai nàng trầm giọng nói: “Điện hạ, ghế thịt này của bổn phò mã dựa có thoải mái hay không?”

Hơi thở nóng bỏng của nam nhân kề bên tai khiến Triệu Nhu có chút nhũn ra, nàng nhấp miệng, đè nén cảm giác khác thường kia xuống, làm bộ làm tịch vỗ đùi Chu Cẩn Ngôn nói: “Cũng không tệ lắm, bổn cung rất thoải mái, hôm nay bổn cung liền ăn vạ ở nơi này, cùng chàng đọc sách đi.”

Nói xong còn cầm lấy quyển sách trong tay lên lắc lắc.

“Được, được,được, vậy làm phiền điện hạ cùng nhau bồi ta chăm chỉ học tập.” Chu Cẩn Ngôn đầu tiên là sủng nịch cười khẽ, nhưng ngay sau đó lại đổi giọng nói thêm: “Chỉ là còn làm phiền điện hạ không được quấy rầy ta, nàng phải an tĩnh một chút, nếu không tâm của ta sẽ không được yên tĩnh.”

Triệu Nhu biết Chu Cẩn Ngôn đang lo lắng điều gì, đơn giản là lúc trước nàng đã từng ngồi trong lòng ngực Chu Cẩn Ngôn câu dẫn hắn mà thôi, nàng lập tức hừ một tiếng, bảo đảm nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm loạn chàng đâu…… Nhưng thật ra ta lại lo lắng phò mã chàng sẽ không thể ngồi yên khi ta ngồi trong lòng chàng, ngược lại chàng lại vì sự mất tập trung của mình mà đổ lỗi lên trên người ta.”

Vừa dứt lời, nàng liền cầm lấy quyển tạp thư trong tay lên, thoải mái nằm ở trong ngực Chu Cẩn Ngôn, đọc sách không phát ra tiếng động.

Bộ dáng tự cao tự đại của nàng làm cho Chu Cẩn Ngôn á khẩu không trả lời được, nhưng hắn cũng không có một tia tức giận, ngược lại lại rũ mắt nhìn công chúa kiều thê của mình, ôn nhu cười khẽ nói thanh hảo rồi vòng tay qua eo nàng, ôm nàng dán vào lòng rồi cùng mình đọc sách.

Trước kia, hắn không thích Triệu Nhu ngồi ở trong lòng hắn, lại càng chán ghét nàng làm những chuyện vô nghĩa khác. Nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn nguyện ý để nàng tùy ý hồ nháo như thế này, càng hận không thể giống như bây giờ ôm nàng vào trong lòng suốt đời, thiên trường địa cửu, cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.

Tác giả: Hôm qua mình không cập nhật, hôm nay đăng chap gần 2000 chữ cho các bạn thích cuốn này, nhân tiện cho mình xin một hạt, một viên cũng được, cảm ơn các bạn! ( Thảo nào chương này thấy dài quá =)))