Công Chúa Kiều Mị - Trường Nhạc

Chương 17: Kiềm chế dục vọng




Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

🌺1261 chữ🌺

Bệnh tình của Triệu Nhu đã dần dần được chuyển biến tốt đẹp dưới sự chăm sóc và chiếu cố của Chu Cẩn Ngôn trong vài ngày.

Bệnh này của nàng chiếm đa số vốn dĩ chính là tâm bệnh, tất cả đều là do tình cảm không cam lòng và tâm tình phiền muộn mà sinh ra, nhưng hiện giờ Chu Cẩn Ngôn đã bộc lộ tâm ý đối với nàng, lại ngày đêm làm bạn chiếu cố ở bên người của nàng, nên bệnh tình tự nhiên cũng bắt đầu được chuyển biến tốt đẹp.

Hôm nay, vào một buổi chiều mát mẻ sau giờ ngọ, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn cùng đi vào đình hóng gió nghỉ ngơi dưới bóng râm, ngắm cảnh sắc trong sân viện để giải sầu.

Triệu Nhu ngồi thoải mái trên chiếc đệm mềm mà tỳ nữ đã đặt sẵn ở trên ghế, sau khi một tỳ nữ khác mang trái cây và thức ăn lên, bố trí tốt mọi thứ xung quanh rồi lui ra ngoài thì nàng mới đá văng đôi giày ra, lộ ra đôi bàn chân trắng nhỏ sạch sẽ, nàng nằm xuống, bĩu môi ra lệnh cho Chu Cẩn Ngôn: “ Chàng lại đây đút trái cây cho ta.”

Nàng muốn Chu Cẩn Ngôn phải tùy hầu ở bên cạnh nàng mấy ngày này, muốn hắn hầu hạ nàng.

Dù sao thì nàng nói cái gì hắn cũng nghe nên đương nhiên là nàng phải nắm bắt lấy cơ hội hiếm có này.

Chu Cẩn Ngôn nghe xong liền nghiêng người lại gần, ngồi bên cạnh Triệu Nhu, tiện tay cầm lấy một quả quýt, tách vỏ ra, bẻ ra một múi nhỏ rồi đưa tới bên miệng nàng.

Vẻ mặt của hắn bất đắc dĩ, ánh mắt lại che giấu sự sủng nịch, “ Nàng tới ăn quýt đi.”

Triệu Nhu há miệng ăn xong một miếng quýt, chờ sau khi nuốt xuống, nàng lại lập tức nói với Chu Cẩn Ngôn là muốn ăn thêm một miếng nữa.

“Ta còn muốn.”

“ Được.”

Hai người ở đình hóng gió, một bên ăn một bên cho ăn, tình cảm nhìn thập phần hòa hợp, bọn tỳ nữ ở nơi xa nhìn lại đều che miệng cười khẽ.

Công chúa và phò mã có tình cảm tốt nên tự nhiên là bọn họ đều vui mừng khi nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là có một số người đã hầu hạ Triệu Nhu từ trong cung ra ngoài, có quan hệ chủ tớ tình thâm với Triệu Nhu nên đương nhiên là bọn họ càng muốn nhìn thấy cảnh này hơn.

Một quả quýt cứ như vậy mà dần dần bị ăn hết, Triệu Nhu nhìn Chu Cẩn Ngôn không oán không hận, bộ dáng toàn tâm toàn ý hầu hạ nàng, nhưng kỳ thật trong lòng nàng lại có chút buồn tẻ nhạt nhẽo.

Thật ra là nàng muốn trêu đùa hắn, muốn nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của hắn như thế nào khi là một quân tử cổ hủ hầu hạ nàng.

Nhưng thần sắc của Chu Cẩn Ngôn vẫn bình thường như thế, không những không lộ ra một chút rối rắm nào mà ngược lại lại rất tự nhiên mà nghe theo các loại mệnh lệnh điêu ngoa của nàng.

Triệu Nhu cảm thấy như vậy căn bản vẫn chưa làm cho Chu Cẩn Ngôn nếm được mùi vị đau khổ, nàng vốn định muốn lạnh nhạt hắn, làm cho hắn nếm thử tư vị mặt nóng dán mông lạnh sẽ chua xót như thế nào, nhưng đáng tiếc chính là nàng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội hay cớ gì để thực hiện điều đó.

Rốt cuộc, chỉ cần nàng thuần túy không để ý tới hắn thì hắn cũng sẽ luôn đứng tại chỗ giống như một khúc gỗ, vô cùng có kiên nhẫn, không có một chút hoảng hốt nào, sau một lúc lâu, ngược lại là Triệu Nhu lại bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, một chút thú vị cũng không có.

Ai, chẳng lẽ không có bất cứ điều gì có thể khiến cho người nam nhân này hoảng loạn hay sao?

Triệu Nhu chống cằm, lặng lẽ nhìn về phía người không có chuyện gì liền hồi phục lại thần sắc lãnh đạm, đang ngồi nghiêm chỉnh lấy sách ra đọc kia ra Chu Cẩn Ngôn, nàng thở dài trong lòng, trộm hoài nghi hỏi, “Hắn thật sự để ý đến nàng sao? Tại sao có đôi khi thoạt nhìn lại không giống như vậy?”

Trong lòng Triệu Nhu hoài nghi Chu Cẩn Ngôn, nhưng nàng lại không biết được rằng, bộ dáng đứng đắn vào giờ phút này của hắn tất cả đều là đang giả bộ.

Chu Cẩn Ngôn cũng không phải thực sự muốn đọc sách mà là để phân tán lực chú ý và gắt gao kìm nén dục vọng sắp bùng nổ của mình, hắn ngồi nghiêm chỉnh cũng là vì muốn che dấu tiểu huynh đệ đã có chút ngo ngoe rục rịch kia của hắn, là vì hắn sợ sẽ bị Triệu Nhu phát hiện ra mà thôi.

Chu Cẩn Ngôn cũng không biết mình bị làm sao nữa, từ sau lần khai trai trước, sau khi hắn nếm được tư vị hoan hảo của nam nữ thì hắn càng thêm không thể khắc chế được dục vọng thường xuyên nổi lên của chính mình.

Chỉ cần mỗi lần dựa vào gần Triệu Nhu một chút, trông thấy khuôn mặt thiên kiều bá mị kia, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên thân thể của nàng, nếu như không chút cẩn thận thì hắn sẽ bị nghĩ sai, tất cả hình ảnh hiện lên trong đầu đều là những hình ảnh xấu xa.

Hắn muốn hôn lên môi Triệu Nhu, muốn nếm thử tư vị ngọt lành của nàng, đồng thời hắn còn muốn mạnh mẽ nhét côn th*t vào trong hoa kính ẩm ướt của nàng và hưởng thụ cảm giác mất hồn đến muốn mạng kia.

Từ từ, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì vậy?

Nghĩ đến thiếu chút nữa đã hoảng thần thất thố, cuối cùng Chu Cẩn Ngôn cũng khẩn cấp hồi phục lại tinh thần ở một khắc cuối cùng.

Hắn trộm nhìn thoáng qua Triệu Nhu, phát hiện nàng không nhận ra bất cứ điều gì bất thường từ hắn thì hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, Triệu Nhu còn chưa tha thứ cho hắn thì làm sao trong đầu hắn có thể chứa đầy những suy nghĩ như thế này được? Tính cách nhẫn nại mà hắn lấy làm tự hào đã biến đi đâu mất rồi?

Chu Cẩn Ngôn lắc đầu trong lòng, bắt đầu lên án những suy nghĩ hoang dâm của mình, cố gắng hết sức để thoát khỏi sự khống chế của dục vọng.

Cứ như vậy, hai người đều có những suy nghĩ riêng ở trong lòng, một người thì muốn thử lòng thành của Chu Cẩn Ngôn, còn một người thì muốn thoát khỏi ý nghĩ xấu xa của chính mình, hai người nghĩ một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.

Mãi cho đến khi có một tỳ nữ từ trước sân viện bước vào thì mới đánh vỡ sự bình yên này……