Sáng sớm, Băng nhận được một cuộc điên thoại của Nam Cung Hàn.Cô nhấc máy lên nói với giọng lạnh lùng nhưng vẫn không che dấu được trong lòng một trận ấm áp lạ thường mà chính cô cũng không thể nào nhận ra
"A lô, anh gọi tôi có việc gì thế? "
"Vợ thật là, hôm qua vừa hẹn hò xong hôm nay đã lại lạnh lùng trở lại làm chồng thật tủi thân nha!" Hắn bĩu môi nói bằng giọng đầy ấm ức
Cô cũng không muốn lải nhải nhiều với hắn vì biết khi nào nói cũng không thắng được vẻ mặt dày vô địch của hắn nha
"Thế rốt cuộc anh có việc gì, nếu không có thì tôi cúp máy đây"
"Đừng... Đừng cúp máy anh muốn rủ em đi hẹn hò để bồi dưỡng tình cảm ấy mà, tốt nhất em đừng từ chối nhé không anh sẽ đến thẳng nhà để hỏi cưới luôn đấy! "Hắn bá đạo đến nỗi như vậy thì Băng cũng bó tay rồi
"Được rồi để tôi tự ra, địa điểm? "
"Nhà hàng King nhé baybe! " Nam Cung Hàn hớn hở cười khiễn cô bất đắc dĩ một hồi
Thật ra hắn cũng muốn tới đón cô nhưng muốn chuẩn bị một bữa ăn lãng mạng với Băng sợ mọi thứ không được suôn sẻ như kế hoạch hắn đã đặt ra trước
Cuộc hẹn hò của hai người vẫn diễn ra lãng mạn mà không biết rằng một cuộc tình mới cũng đang chớm nở......
---------------------------------
Linh Trang từ sau khi thấy cô và hắn từ hôm qua hạnh phúc như vậy thì cũng thương tâm nên ở trong phòng mấy ngày liễn làm ông Nguyễn lo lắng
Hôm nay cô thức dậy sớm để đi dạo cho khuây khỏa, có lẽ đã quá quan tâm đến chuyện tình cảm khiến cô bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh kể cả việc đánh mất đi chính bản thân mình, bây giờ chính là lúc cô muốn từ bỏ mà bắt đầu một con đường mới
Ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời nghĩ ngợi mà không để ý mà va phải một người nào đó
"Ui da, xin lỗi... Xin lỗi tôi không cố ý đâu! " Cô hoảng hốt nói lặp lại liên tục
"Hahaha em không cố ý nhưng mà tôi lại cố tình đó, cô bé ngốc à" Tiếng cười giòn tan của người đó vang lên
GIỌNG NÓI NÀY CHẲNG LẼ LÀ...
Đúng như lúc cô nghĩ ngẩng mặt lên thì thấy gương mặt thân quen của Vương Tuấn Khải, ánh nắng chiếu xuống khiến anh nhìn như một vị hoàng tử ấm áp làm trái tim cô đập nhanh khác lạ, gương mặt đỏ bừng lên hỏi:
"Em... Sao anh lại ở đây? "
"Nhìn em bây giờ dễ thương lắm đấy biết không nhóc"Anh nở một nụ cười làm cô say nắng
Cô thầm tự hỏi sao mình lại lạ lùng thế nhỉ, trái tim bị làm sao vậy? Hay là mình thích anh ấy rồi??? Không không thể nào đâu...
"Em làm sao thế? " Vương Tuấn Khải nói bằng giọng sốt ruột, lo lắng khi thấy không nói gì
"Không có gì đâu ạ! "Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh vì sợ anh phát hiện ra điều gì đó
Vương Tuấn khải đưa hai tay nựng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình
"Em thích anh đúng không??? "
"Không, không phải đâu... " chưa kịp nói xong thì miệng cô đã bị bịt lại bằng một nụ hôn, cô mở to mắt ngạc nhiên không phản kháng cũng không chấp thuận. Linh Trang không phản kháng vì cô lưu luyến nụ hôn của anh
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, không nhanh cũng không chậm. Bỗng anh buông cô ra và hét lên:
"Nguyễn Linh Trang em nghe cho rõ đây, ANH THÍCH EM!!!" Anh nói lớn như muốn để cho cả thế giới biết
"Nhưng...Nhưng em cần thời gian suy nghĩ" Cô đáp
"Tốt thôi nhưng em đừng trốn tránh trách nhiệm nhé, đây là nụ hôn đầu của anh đó!!! "
Cô bỏ tay anh ra rồi ngượng ngùng chạy đi thầm nghĩ đây là cũng là nụ hôn đầu của cô nha, cứ như vậy mà bị cướp đi rồi. Đã thế anh còn bắt cô chịu trách nhiệm nữa chứ, cô mới là người bị thiệt mà,. Rõ ràng người cưỡng hôn là anh ấy mà
Nhìn bóng cô xa dần thì trên môi anh nở ra một nụ cười rạng rỡ, không uổng công anh chuẩn bị bao nhiêu là kế hoạch vì biết cô và Hàn không thể tiếp tục được nữa
Cũng như Linh Trang thích Hàn thì anh cũng thích cô từ rất lâu rồi...