Công Chúa Hòa Thân

Chương 49: Cố ý thiết kế




Nhạc Xích Vũ bên này cũng chạy ra tìm Dư thị, Dương Thiên Phong muốn theo cùng nhưng nàng sợ Dư thị có nguyệt sự nên sắc mặt không tốt thế nên không để hắn theo. Nàng dụ dỗ hắn nói Dư thị không khỏe nàng muốn đi xem.

Không ngờ Mai thị hiểu ý liền giữ Dương Thiên Phong lại, Thiệu Khánh hậu cũng góp sức giữ người nên nàng mới có thể ra ngoài. Chỉ là nàng đi lòng vòng cũng tìm không được Dư thị.

Khi nàng định hỏi cung nữ gần đó thì lại gặp được Phan Lập, tiện miệng nàng hỏi: “Biểu ca hảo. Ta đang đi tìm A Tịch không biết biểu ca có gặp nàng?”

Phan Lập vốn không vui nhưng thấy được Nhạc Xích Vũ lại phấn khích: “Không có, biểu đệ muội đây là có chuyện gì a?” Đương nhiên là không nói thật rồi. Mắt hắn đảo đảo sợ là Dương Thiên Phong ở gần đây chạy đến quấy rối.

“Lúc nãy ta thấy A Tịch không khỏe nên muốn đến xem nàng thế nào.” Nhạc Xích Vũ vẫn điềm đạm đáp, đột nhiên nàng có chút dự cảm không lành, mắt nàng vì sao lại liên tục nhảy như vậy nha.

“Vậy thì ta thấy biểu đệ muội không nên lãng phí thời gian nữa, lúc nãy ta thấy tam hoàng biểu đệ đi tìm rồi, có lẽ cũng sớm tìm được a.” Phan Lập nho nhã cười nói, trong đầu liền tục suy nghĩ vì sao đám hài tử của Thiệu Khánh đế đã là tàn hòa bại liễu vẫn còn có thể thú được thê tử đẹp như tiên thế này, thật khiến người đố kỵ a.

“A, vậy tạ qua biểu ca rồi, ta cũng trở về cùng tướng công đây.” Nhạc Xích Vũ nhanh chóng đưa tay xoa xoa mắt, nói xong liền xoay người. Hôm nay tâm trạng của nàng sao lại như vậy.

“Biểu đệ muội.” Phan Lập đâu thể để mỹ nhân lọt khỏi tay mình, nếu Dư thị là bất đắc dĩ thì Nhạc Xích Vũ đừng hòng.

“Ân? Biểu ca còn có chuyện gì?” Nhạc Xích Vũ xoay lại nhìn Phan Lập, cách một trướng mạn mỏng của đấu lạp nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ gương mặt tuấn tú kia.

Phan Lập bày thái độ bất đắc dĩ nói: “Ta cảm thấy vì sao ba vị vương tử của Kim quốc đều là tao ương. Thiết nghĩ biểu đệ muội mỗi ngày khổ cực chăm sóc nhị hoàng biểu đệ cũng là rất vất vả.”

Nhạc Xích Vũ khẽ cười đáp trả: “Cũng không vất vả, tướng công tuy thần trí không minh mẫn nhưng rất tốt, rất thấu lòng người.” Nghĩ đến còn hơn nửa năm nữa nàng sẽ không còn gặp được hắn rồi. Tay nàng lại vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay của tay còn lại, nàng vẫn còn nó cùng nàng đi Ngạn quốc.

Ánh mắt của Phan Lập triệt để âm hàn, tay hắn ở sau lưng cấp cấp nắm chặt thành quyền. Vì sao còn phải đối với đám tàn hòa bại liễu đó tốt như vậy? Nếu hắn không phải ở biên cương thì đám nữ nhân này sẽ lần lượt là của hắn.

Dương Thiên Phong thoát khỏi đám nữ nhân kia lập tức chạy đi tìm thê tử. Từ xa thấy được lập tức từ phía sau lao đến ôm lấy nàng: “Nương tử nương tử, ta nhớ nàng muốn chết a.”

“Tướng công, chàng không thấy biểu ca còn ở sao?” Nhạc Xích Vũ khẽ trách nhưng cũng không đẩy hắn ra, không biết vì sao cả hai đời nàng vừa nhìn thấy hắn đã có cảm giác rất an toàn.

Lúc này Dương Thiên Phong mới ngẩng đẩu nhìn Phan Lập, trong lòng thầm phỉ nhổ vài lần. Muốn câu dẫn thê tử của hắn thì sớm chết tâm đi.

“Nương tử nương tử, ta tìm nàng nãy giờ thật khát nước a.”

Nhạc Xích Vũ đẩy hắn ra tỉ mỉ giúp hắn chỉnh lại y phục, miệng không quên nhắc nhở: “Đây là trong cung chàng không thể như trong phủ được, y phục cũng không chỉnh tề như vậy a.” Nàng nhìn quanh không có bóng cung nhân, cung nữ lúc nãy cũng đi mất rồi nên chỉ có thể cáo từ đi giúp hắn lấy thôi.

Mắt thấy Nhạc Xích Vũ đi mất, Phan Lập cũng cực kỳ thống hận, hiện không có người ngoài, chỉ còn hắn cùng một tên ngốc tử nên cũng không cần trang nữa. Không chút khách khí hắn hất tay áo rời đi theo Nhạc Xích Vũ.

Dương Thiên Phong là cố ý để thê tử thấy được Phan Lập là không thiện ý nên mới để nàng đi lấy nước. Lúc chạy ra khỏi điện hắn sớm thấy được có đám cung nhân rời đi mang thêm thức ăn đến, ở đó nhất định có rượu trà, mà bọn họ nhất định đi ngang qua đường này thế nên nàng sẽ mau chóng quay lại thôi.

Nghĩ vậy hắn nắm lấy vạt áo của Phan Lập, ngây ngô hỏi: “Ngươi đi đâu a, chơi đuổi bắt với ta đi.”

Phan Lập hung hăng trừng mắt, không chút khách khí giật lại tay áo, đưa tay lên chỉ vào trán của Dương Thiên Phong mắng chửi “Ngốc tử như ngươi cũng đáng để bổn tướng quân chơi cùng ngươi? Còn không nghĩ lại bản thân là loại hình dạng gì? Có trách thì trách ngươi không may có được thứ ta thích.” Hừ, năm đó hắn an bài quá tốt hại Dương Thiên Phong thì Dương Cảnh Phong cũng gặp họa, đỡ phí hắn lại nghĩ kế hoạch diệt trừ.

Dương Thiên Phong lại nhanh hơn, khi ngón tay Phan Lập cách mình vài tấc liền ngồi xuống: “A, viên sỏi này đẹp quá.” Hắn tùy tiện đưa tay cầm một viên sỏi nhỏ trắng ở dưới đất giơ lên cười đến vô hại.

Phan Lập hừ một tiếng thật mạnh, dù sao hắn cũng là ngốc tử nói thêm gì nữa thì cũng có vào được não đâu. Thế nên hắn xoay người lại muốn đi.

Dương Thiên Phong lại kéo ống tay áo của hắn không thả: “Không được đi không được đi, ngươi phải chơi cùng ta chơi cùng ta.”

Phan Lập ghét bỏ lườm một mắt rồi cố sức hất Dương Thiên Phong ra. Dương Thiên Phong đúng dịp buông tay, cả người ngã xuống đất cách chỗ vừa đứng có chút xa. Nhạc Xích Vũ thu được cảnh đó vảo tầm mắt vội chạy đến đỡ sỏa trượng phu lên.

“Chàng có bị thương không? Có đau không?”

Dương Thiên Phong lại không chịu đứng lên mà ngồi dưới đám sỏi trắng làm nũng: “Nương tử nương tử, ô ô, hắn không chơi với ta, hắn đẩy ta, ta thật đau.”

Phan Lập có chút nói không nên lời. Từ nơi này cách đại điện rất xa làm sao nàng có thể nhanh thế này mà quay lại. Lại nói nàng có nghe được những gì hắn nói lúc này không?

“Biểu đệ muội, ta...”

Nhạc Xích Vũ nhìn thấy bàn tay vốn nhuận hồng của sỏa trượng phu vì ngã mà bị sướt, có chút máu chảy ra nàng lạnh mắt đứng lên cắt đứt lời của Phan Lập.

“Biểu ca, tướng công ngày thường tuy là ương bướng nhưng nếu chậm rãi dỗ ngọt cũng không dính người như vậy, ngươi hà tất dùng lực đạo to lớn như thế.”

Phan Lập rất nhanh thanh minh: “Biểu đệ muội hiểu lầm ta rồi, lúc nãy ta cũng không có sử dụng bao nhiêu lực đạo nhưng ở sa trường quanh năm cầm vũ khí, nên...ai...ta cũng không biết nói thế nào cho ngươi hiểu a.” Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vậy là nàng không nghe thấy a.

Nhạc Xích Vũ chớp chớp mắt nghĩ nghĩ cũng có lý nha. Khí lực của sỏa trượng phu làm sao bằng Phan Lập được. Nàng là trách nhầm người tốt sao? Nếu vậy là chết rồi, nên làm sao ăn nói nha.

Dương Thiên Phong ngồi bên dưới nâng mắt lên nhìn có thể thấy rõ biểu cảm của thê tử. Vừa thấy được nàng bị lừa hắn lập tức lại khóc ô ô lên: “Nương tử nương tử, ta thật đau, thật đau, nàng xem nàng xem.” Nếu vậy thì hắn cũng sẽ không để nàng hướng Phan Lập bồi tội đâu.

Nhạc Xích Vũ lại ngồi xuống thổi thổi tay cho hắn: “Thổi thổi sẽ không đau nữa, chúng ta đến thái y viện xem qua được không?”

“Ân!” Dương Thiên Phong dùng sức gật đầu rồi ngồi dậy cùng thê tử rời đi.

Phan Lập nín mấy khẩu ác khí liên tục không thể phát, thật là tức chết. Hắn trừng theo bóng lưng của hai người, song quyền xuôi bên người nắm chặt đến không khẽ hở. Sẽ rất nhanh thôi thiên hạ này sẽ đổi họ, hoàng thất của Kim quốc sẽ mang họ Phan của hắn.