Công Chúa Hòa Thân

Chương 15: Đào tẩu bất thành




Khi chuyện truyền đến tai của Nhạc Xích Vũ chính là sính lễ cũng đã hạ, hôn kỳ cũng đã được định ra mà thời gian cũng là vô cùng gấp rút. Nàng vốn mang thái độ ung dung vì nghĩ Thiệu Khánh đế nhất định không chấp thuận, nghĩ không ra lại nhanh như vậy đã đàm xong a.

Nàng còn chưa kịp chuẩn bị gì đây. Mấy ngày này Nhạc hậu cùng Nhạc Thanh Loan vẫn còn câm hận nàng lại không dám có hành động khác vì sợ chuyện không thành nên vẫn cùng nàng không có chút lai vãng. Chỉ là Nhạc Thanh Loan vẫn như cũ mỗi ngày ba bữa để Hỉ nhi đưa đồ ăn đến bản thân viện cớ sắp cũng hòa thân bận bịu không thể đến.

Thế là đêm hôm khuya khoắc nàng len lén đào tẩu. Chỉ là vừa mở cửa liền thấy được hai thanh đao bén nhọn đặt chéo nhau kèm theo lời cảnh cáo: “Thỉnh công chúa trở về bên trong, không nên làm khó chúng thuộc hạ.”

Nộ khí không chỗ phát tác Nhạc Xích Vũ chỉ biết ngồi ngây ngô trong tẩm cung chờ đợi bị mang đến Kim quốc hòa thân. Mà nàng cũng không cần đợi lâu chỉ vì ngay ngày hôm sau đã có người đến mang nàng rời khỏi Nhạc quốc rồi.

Nàng biết, sở dĩ gấp gáp như vậy không phải vì sợ Nhạc đế thay đổi mà là có hai lý do. Một là Dương Thiên Phong khẩn trương không đợi được, hai là quốc sư sớm tính xong ngày đại hôn nhất quyết phải ở trong ngày đó mà bái đường. Đời trước cũng là thời gian này đi hòa thân, mà lúc đó Dương Thiên Phong không có đến, nên cũng không có kéo dài lâu như vậy.

Đời này cũng như đời trước nàng không cho phép bất kỳ người nào bồi giá. Bởi nàng sẽ đào tẩu nên không muốn có người theo cùng. Sau khi tin tức được truyền ra, bách tính Nhạc quốc người người thán, cứ nghĩ rằng nàng suốt đời chính là cô độc nghĩ không ra còn có ngốc tử dám lấy. Lúc đầu bọn họ còn sợ Thiệu Khánh đế nổi giận mang binh đến sang bằng Nhạc quốc nữa.

Trên đường khởi hành từ Nhạc quốc đến Kim quốc nàng năm lần bảy lượt đào tẩu nhưng cũng không có lần nào thành công. Chính vì nàng nháo như vậy, mọi người cũng rất mệt mỏi với nàng. Cũng vì vậy mà thời gian lộ trình kéo dài làm chậm trễ rất nhiều thời gian.

Tiền kiếp, trước khi đến Kim quốc hòa thân, nàng có được nói một chút về Kim quốc cùng các vương tử hiện tại của Kim quốc.

Trên đại lục này gồm tứ quốc: trong đó Kim quốc là cường thịnh nhất, tiếp là Ly quốc, sau mới đến Nhạc quốc. Cuối cùng chính là Ngạn quốc.

Năm đó tam quốc cùng nhau tiêu diệt các tiểu quốc mà trở thành tam quốc đứng đầu đại lục. Thực lực của Kim quốc bỏ xa Ly quốc chứ đừng nói đến Nhạc quốc. Còn Ngạn quốc tuy là một quốc gia nhỏ bé không tranh thế sự, nhưng là ba quốc liên hợp cũng sẽ đánh không thắng bởi Ngạn quốc chuyện dụng độc.

Lại nói Nhạc quốc vì Nhạc đế nhu nhược không biết cách cai trị nên càng dần dần tuột dốc đến thảm hại. Nhạc đế vì sợ mất nước đã liên tục mang không ít nhi nữ đi hòa thân đổi lấy bình an. Thế nên cọc hôn sự cùng Kim quốc mới hình thành.

Kim quốc lại có sự cai trị anh minh của Thiệu Khánh đế nên ngày một thịnh vượng đứng đầu đại lục. Chỉ một năm nào đó đại họa ập đến khiến Kim quốc đứng trước nguy cơ bị xâu xé. Chính là...

Thái tử Kim quốc Dương Hoài Phong năm năm trước đột nhiên bị té vực chết trong lúc thi hành công vụ. Để lại thái tử phi Mai thị ở quả vì hắn thủ tiết. Ngôi vị thái tử vì vậy mà để trống, nhi tử chưa có không người kế vị.

Sau khi Dương Hoài Phong cưỡi hạc quy tiên không lâu, nhị vương gia Dương Thiên Phong trong một buổi săn bắn té ngựa biến thành ngốc tử. Hắn lúc nào như một tiểu hài tử rong chơi khắp nơi, không màn thế sự.

Dương Cảnh Phong tam vương gia Việt vương, cũng trong buổi săn bắn đó, sau khi mọi người vì Dương Thiên Phong mà loạn thì trở về hết để hắn ở lại xử lý lo liệu mọi thứ thì đột nhiên dã thú đồng loạt xuất hiện, sau đó hắn phải sống nửa đời còn lại trên xe lăn. Năm ngoái hắn cũng đã thú Dư thị vi phi.

Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu còn chưa kịp lành vết thương khi thì lại vết thương mới xuất hiện. Đó chính là năm đại hạn của Kim quốc, khiến cả Kim quốc gần như chao đảo. Thái tử vị bỏ trống, hoàng vị lung lay Ly quốc cùng Nhạc quốc cũng là chờ Kim quốc sụp đổ mà lao vào xâu xé.

Cũng may vẫn còn Dương Thiên An, Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu mang nàng ta đi hứa gả cho vương tử Ngạn quốc để bảo trụ Kim quốc. Chỉ cần đến mười tám tuổi nàng ta liền được mang đến Ngạn quốc hòa thân.

Do điều này nên Nhạc quốc sớm đánh chủ ý mang đệ nhất mỹ nữ đại lục đến hòa thân Ly quốc biểu trưng cùng Ly quốc một phe. Chỉ là thời gian đã quá lâu Nhạc quốc quên mất ước định kia đột nhiên lúc này bị Thiệu Khánh đế đào ra ném vào mặt liền mới nhớ đến nữ nhi như nàng.

Nhưng đó chính là lúc trước, đời này Dương Thiên Phong tự tìm đến của gọi nàng là nương tử. Hiện nàng làm sao đào tẩu mới thoát đây, khó nghĩ quá. Ngồi trong kiệu hai tay áp lên huyệt thái dương bức ép bản thân phải lập tức nghĩ ra biện pháp. Bởi nàng biết sắp đến Kim đô rồi.

Dương Thiên Phong sớm đã cho ám vệ âm thầm bảo hộ nàng dọc đường tiện thể chính là không để nàng chạy trốn. Quả như hắn đoán nàng không bỏ trốn chính là viện cớ kéo dài thời để kéo qua khỏi ngày lành. Chỉ là không được như nguyện ý thôi, lúc nàng đặt chân đến Kim đô cũng sẽ là ngày đại hôn của nàng cùng hắn.

Bách tính Kim đô ôn ào sôi nổi, bọn họ sớm biết Dương Thiên Phong bởi vì vị sửu công chúa này mà bỏ qua đệ nhất mỹ nhân đại lục a. Hiện hai cũng tò mò muốn biết vị công chúa này đến cùng có bản lĩnh thế nào.

Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu sớm ở Xương vương phủ chờ đợi bái đường, trong lòng ai cũng hy vọng đừng quá giờ lành. Mai thị cùng Dư thị ngồi trên vị trí của mình nhàn nhãn ăn vài món linh tinh. Dương Thiên An cùng Dương Cảnh Phong cũng ngồi ở vị trí của mình mà chờ đợi.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn gương mặt khẩn trương đến rất không có tiền đồ của Dương Thiên Phong. Hắn một thân giá bào đỏ rực đi qua đi lại trong chính sảnh, đợi không được nữa liền nhấc chân ra ngoài.

“Vì sao lại lâu như vậy, nương tử đang lẽ phải đến từ lâu rồi mới phải.”

Trạch Nghiễm vội vàng chắn đường không để chủ tử nhà mình rời khỏi. Hiện không những có quan khách mà còn có Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu ở đây nên hắn mới phải làm vậy cho có lệ.

Dương Thiên An che miệng cười khúc khích trêu: “Nhị hoàng huynh không cần vội như vậy, nhị hoàng tẩu có lẽ cũng sắp đến a.”

“Lão nhị, mau bỏ cái bọc đó xuống đi, thật không ra làm sao.” Thiệu Khánh đế nhìn thấy tân lang lại mang cái bọc đồ to như vậy người không biết còn nghĩ hắn có ý định đào tẩu a.

Dương Thiên Phong lắc đầu nguầy nguậy: “Đây là của nương tử không thể bảo xuống.”

“Nhị ca, bên trong đến cùng chứa thứ gì mà lại không thể đặt xuống a.” Dương Cảnh Phong cũng nhịn không được hiếu kỳ mà lên tiếng hỏi.

Dương Thiên Phong đưa tay ôm lại bọc to ở sau lưng trừng mắt nhìn Dương Cảnh Phong như thể sợ hắn cướp mất: “Không nói các ngươi biết.”

Thiệu Khánh hậu cũng vui vẻ cười hiền từ vẫy tay với hắn: “Lão nhị cũng đến đây ngồi đi.” Nhìn nhi tử như vậy nàng cũng là nhịn không được mà cười a. Có người nào làm tân lang mà như vậy chưa.

“Không được, không lý nào vẫn chưa đến ta ra đó đón nàng.” Dương Thiên Phong một tay hất Trạch Nghiễm sang một bên liền xông ra ngoài.

Tân lang vốn nên có hồng trù to buộc ở trên người nhưng hắn lại không có. Chỉ thấy trên lưng hắn có một tay nải to còn thêm bộ dạng hấp tấp chạy đi như là không nguyện ý thành thân muốn bỏ trốn vậy.

Bách tính hiếu kỳ chung quanh thấy được lại là một trận nghị luận xôn xao. Rõ ràng là Dương Thiên Phong tự chọn, lý nào hiện lại bỏ trốn a. Khi thấy được Trạch Nghiễm truy phía sau bọn họ càng chắc chắn mình đoán chính xác.

Nhưng là, vương gia a, có đào tẩu cũng nên đi hậu môn chứ, có ai lại mặc đỏ rực từ đại môn lao ra mà đào tẩu đâu.