Ngày hôm đó chợt có một trận mưa to, mầm rau dại trong khu trại không chịu được mưa gió bão bùng.
Sở Tầm vội vàng kéo vải chống mưa che lại, không chú ý rắn dưới chân, bị vấp suýt nữa đ.â.m đầu vào trong vũng nước.
"Vất vả như thế làm gì? Có công cụ thì không xài, nhất định phải tự mình trải nghiệm cuộc sống nông canh nguyên thủy."
Đứa trẻ phất phất tay, đuổi các tiểu đệ trong sân đi.
So với ban đầu, diện tích mảnh đất trồng rau này lại mở rộng không ít, trồng không ít rau dại và dược thảo, chủ yếu là do Sở Tầm chăm sóc.
"Trước kia ta và cô Trang Sinh đều như thế cả." Sở Tầm nói: "Tiểu Kiêu, cậu đi xem chuồng heo có rỉ nước hay không."
"Biết rồi biết rồi."
Tiểu Kiêu là cách xưng hô của mọi người với nó, nó đặt tên cho mình là "Trang Sinh Hiểu Kiêu". Bởi vì tên và bề ngoài tương tự với Trang Sinh Hiểu Mộng, thường xuyên bị người ta hiểu lầm có quan hệ huyết thống với cô.
Ai bảo nó không có ngoại hình tham khảo nhân loại khác chứ? Trong nhân loại nó từng gặp thì Trang Sinh Hiểu Mộng đẹp nhất, lúc hóa hình không tưởng tượng ra khuôn mặt khác, chỉ có thể sửa chữa sửa chữa trên khuôn mặt cô rồi hóa thành một khuôn mặt khác.
Về phần tên, kiêu ngạo trong thiên chi kiều tử, bình minh rạng đông, ngắn gọn lại phù hợp khí chất của hắn, hắn lười lật từ điển, cứ như vậy đi.
Dù sao cũng phải nói, Trang Sinh Hiểu Kiêu vẫn rất hài lòng với tên và bộ dáng hóa hình của mình.
“Cũng không biết lão nhị lúc nào có thể hóa hình, có năng lực thống trị yêu thú, lại không biết nói chuyện và hóa hình. Chắc không phải lúc trước hút linh khí kém chất lượng mới khiến đầu óc hỏng chứ?" Thân là anh trai cả, nó rất lo lắng.
"Gào!!" Tiếng rống giận từ trong phòng truyền ra.
"Mẹ nó, lão nhị không biết nói chuyện, nhưng mỗi lần nói xấu con bé dù là nghĩ trong lòng cũng bị con bé phát hiện."
"Bên ngoài trời đang mưa, Nhị Nha bé đừng ra ngoài." Trang Sinh Hiểu Lê tốn không ít sức lực mới giữ chặt con nghé con này: "Gào." Không được gọi con bé là Nhị Nha.
"Ai u!" Bị sừng trên đầu Nhị Nha húc một cái, Trang Sinh Hiểu Lê đau đến mức không nắm chắc dây thừng, để cho con bé trốn ra ngoài.
"Con nhóc xấu xa kia, xem ta trừng trị mi thế nào!"
Trang Sinh Hiểu Lê không còn kiêu căng như lúc là hoàng tử, tức giận mắng to trước mặt bao người khiến bọn họ cười vang.
"Dì Bùi, dì xem cô ấy kìa, quá nghịch ngợm!"
Bùi Hàm Yên dở khóc dở cười: "Đồ uống hết hạn hôm nay, cậu mau uống hết đi."
"Để lại cho ta một phần!" Đạo diễn khoan thai chậm rãi bước tới.
"Đạo diễn Vương đừng nóng vội, mọi người đều có phần." Hạ Trường Minh đưa đồ uống cho đạo diễn: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, vừa lúc ta có một hạng mục muốn hợp tác với ngài...
"Muốn độc nhất vô nhị phát sóng ủy quyền còn muốn tương tác với nghệ sĩ rồi hưởng năm mươi phần trăm doanh thu sao?" Trợ lý bị chọc cười, đây là tiệc riêng của họ, tự nhiên các nhà đài cứ muốn nhảy vào, muốn mượn Trang Sinh Hiểu Mộng để thu hút khán giả.
"Thật ngại quá, chúng ta đang phát sóng trực tiếp miễn phí, không nhận bất cứ hợp tác thương mại nào. Cút đi."
Trợ lý kiên cường ngắt cuộc gọi của vị lãnh đạo đài truyền hình lớn kia, trong lúc nhất thời hơi có chút cảm khái. Hắn từng chỉ là một người bình thường trong giới giải trí, bình thường đến mức, nhìn người mình sùng kính nhất bị nói xấu phong sát lại không có cách nào xử lý.
Đời này hắn cảm thấy chuyện may mắn nhất chính là đi theo Trang Sinh Hiểu Mộng. Cho dù là bình thường như hắn cũng có thể nhận được hồng phúc từ cô trở thành một nhân vật có số có má trong giới giải trí, không ai dám trêu vào.
Nhưng hy vọng lớn nhất của hắn là nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng trở thành siêu sao chói mắt nhất trong giới giải trí tinh tế.
"Vù vù vù-" Một quả cầu nhỏ mặc quần áo nhỏ từ từ bay tới: "Răng rắc -" dừng lại trước mặt trợ lý.