"Không." Trang Sinh Hiểu Lê không hiểu: "Một mình em có thể làm gì? Liên minh đã ra tay rồi!" Cư dân mạng cãi nhau túi bụi: "Tuy rằng cô ấy rất lợi hại, nhưng cô ấy nhất định phải hy sinh sao?"
"Không phải lại là diễn xuất chứ? Cô ấy vẫn luôn dùng phong cách này, luôn làm tới mức khoa trương."
"Ngươi lên độ cao ngàn mét biểu diễn một chút đi."
"Toàn bộ người của tổ chương trình đều do đại thần cứu. Lúc đại thần một mình lẻ loi tiến thú triều các ngươi có nói như vậy không?"
"Nếu được, ngươi nhảy vào biển thú diễn xuất ta xem, đừng quên mang theo người nhà hoặc vật nuôi nữa. Ít nhất phải c.h.ế.t một người mới được tính là giống...”
Trong khoảnh khắc bình luận nghi ngờ diễn xuất kia đã bị mắng đến mức không ngóc đầu lên được.
“Mặc dù nói biển thú lần này có thể lan đến các tinh cầu xung quanh, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nói diệt thế cũng hơi quá...”
"Cho dù vùi xác trong khe hở thì xác suất sống cũng chưa đến mười phần trăm... Hơn nữa bên kia cũng là cố hương của ta, cũng có người thân và bạn bè mà ta để ý."
Nói xong, Trang Sinh Hiểu Mộng bẻ xuống một đoạn cành khô, lấy cành làm kiếm, ngự kiếm mà xuống, đáp xuống mặt đất linh khí lạnh thấu xương nhất.
Ống kính truyền hình trực tiếp theo sát thân ảnh của cô, cùng nhau đến khu vực không người này.
Không có mây mù che lấp, người xem được dịp chứng kiến rõ ràng.
Lập tức liền có người phát hiện cảnh tượng trong khe hở kia giống như đã từng trông thấy ở đâu đó: "Các ngươi còn nhớ hình ảnh tinh cầu mà đại thần với người đàn ông rất giống Lâm Minh Phong kia giằng co trong hoàng cung không?"
"Kiến trúc và phong cách nhân vật thời bấy giờ giống với thế giới trong khe hở."
Khi ấy ông ta lấy an nguy của một thế giới khác uy h.i.ế.p Trang Sinh Hiểu Mộng, chẳng qua lời ông ta quá hoang đường nên mọi người không chú ý lắm.
"Ông ta tên là Trang Sinh Hiên Kỳ, là anh em ruột với cẩu hoàng đế Trang Sinh Hiên Dật. Là ông ta luôn miệng nói có thể khiến cho thú biến dị bạo động, trận tai nạn này chẳng hề liên quan đến cô Trang Sinh!"
"Không phải lỗi của cô ấy!"
"Đừng đi vào mà!"
Người ta không rõ điều gì sẽ xảy ra khi đi vào vết nứt, nhưng chắc chắn bên trong là nguy hiểm c.h.ế.t người.
Trang Sinh Hiểu Mộng không nghe thấy những tiếng động bên ngoài, giờ phút này cô nhìn thấy thế giới quen thuộc kia, trong lòng vang lên một âm thanh.
Sự chất vấn đến từ tâm ma: "Ngươi có tự tin rằng mình sẽ sống trở về không?"
Trang Sinh Hiểu Mộng lập tức đáp: "Đương nhiên là có, sợ gì chứ không thể sợ mình không làm được."
"Răng rắc, răng rắc - - " Mặt đất đang không ngừng rạn nứt.
Cổ thụ bắt đầu ngã xuống, mảnh đất này mất đi lực chống đỡ duy nhất chuẩn bị vỡ vụn. Tất cả đều rơi xuống vào thời khắc đó, bao gồm cả thú biến dị đã đánh mất lý trí bắt đầu điên cuồng.
Vô số biến dị thú rơi xuống, bị khe hở thời không xoắn nát thành m.á.u vụn, đồng thời cũng có những con rơi vào thế giới khác thông qua khe hở.
"Hiểu Mộng!" Trang Sinh Hiểu Lê trơ mắt nhìn bóng người kia bị bao phủ trong biển thú.
Hành tinh này đang vỡ vụn và sụp đổ.
Khán giả trước màn hình đều bị chấn động, đồng thời cảm thấy sợ hãi đối với những thú biến dị mất khống chế kia. Số lượng nhiều đến mức tưởng chừng như vô tận, ngay cả khe nứt kia cũng không thể chứa được hết.
Chỉ đến bây giờ, người Tinh tế mới nhận ra lý do tại sao hành tinh này được gọi là "buồng trứng của quái vật biến đổi", không ai dám khai thác trong nhiều thập kỷ.
Có người không khỏi nghĩ, thế giới bên kia khe nứt có thể chịu được biển thú biến dị mãnh liệt như vậy không?
Trang Sinh Hiểu Mộng còn sống không?
Tín hiệu cảnh cáo vang lên mấy lần trên không trung, Trang Sinh Hiểu Lê thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.
"Rút lui trước đi, Nhị điện hạ." Phi công nói: "Liên minh gửi thông báo, khe nứt kia có dấu hiệu mở rộng, không lâu nữa nơi này cũng sẽ bị hút vào."