Phi thuyền bị con thú biến dị hình rắn kia quấn quanh, dường như không khống chế được, nhanh chóng bay về phía cái cây khổng lồ đang bị sấm sét đánh.
Dân mạng nhìn hình ảnh kế tiếp, không thể tin nổi. Nguy hiểm thế kia thì nhất định không ai có thể sống sót.
"Hả hả! Đó là lão đại. Đó là thú cưng của đại lão!" Có người kích động nhận ra thân phận của con thú biến di kia.
"Cái gì? Khác xa mà."
"Tôi dám khẳng định chính là lão đại. Toàn bộ tinh tế này chỉ có mình lão đại là rắn có mọc sừng!"
"Vậy trong phi thuyền kia là người của tổ chương trình rồi...”
"Nó mất khống chế, nổi điên muốn ăn thịt người sao?"
Chỉ thấy phi thuyền dừng lại trước cái kén cao kia một đoạn.
Con thú biến dị hình rắn nhảy xuống. Lúc này mọi người nhóm đạo diễn mới thấy rõ toàn cảnh. Từng miếng vẩy rắn đã nổ tung, m.á.u thịt lẫn lộn, toàn thân hầu như không còn chỗ nào là lành lặn, hoàn toàn khác hẳn trạng thái trơn bóng hàng ngày.
Lão đại như vậy thì cứu người sao được?
Trong kén lớn, Trang Sinh Hiểu Mộng đã mất đi cảm giác với thời gian, suy nghĩ đã hỗn loạn không còn đầu đuôi, khó có thể phân biệt thật giả, chỉ có thiên lôi cuồn cuộn rơi xuống không dứt trên người.
"Đây là thiên phạt. Ngươi mang theo tội nghiệt mà sống, thiên đạo cũng không tha cho ngươi."
"Trang Sinh Hiểu Mộng ta không thẹn với bất cứ kẻ nào." Chịu đựng đau đớn, Trang Sinh Hiểu Mộng lặp lại lần nữa: "... Trang Sinh Hiểu Mộng ta không thẹn với bất cứ kẻ nào."
"Thật sự mê muội không đổi. Chẳng lẽ ngươi muốn hiến tế thế giới làm dưỡng chất cho ngươi sao? Muốn dẫm đạp lên m.á.u thịt triệu triệu sinh linh, bước lên con đường phi thăng sao?"
"Ha ha... Làm sao ta lại là loại phế vật phải trả giá bằng tính mạng người khác mới có thể đắc đạo chứ. Quá xem thường ta rồi...” Trong hỗn loạn, đây là ý nghĩ duy nhất còn kiên định rõ ràng của Trang Sinh Hiểu Mộng.
"Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi còn sống không?!"
"Cô Trang Sinh!"
Đột nhiên tiếng nói lo lắng, ân cần của xà yêu và mọi người trong tổ chương trình bất ngờ truyền vào trong suy nghĩ hỗn loạn của Trang Sinh Hiểu Mộng.
Sao các người còn chưa đi? Nơi này nguy hiểm như vậy, tại sao còn tới đây?
Nếu đổi lại là trước kia, cô chỉ nghi hoặc và bất mãn với hành vi không quý trọng sinh mệnh, thoạt nhìn không có đầu óc này của bọn họ. Nhưng hiện tại đột nhiên cô ý thức được sự tồn tại của tình cảm mà trước đây cô cố tình phủ nhận.
Bỗng nhiên hiểu ra, lúc này trong nháy mắt, Trang Sinh Hiểu Mộng bắt được những đoạn ký ức nhanh chóng lóe lên, đối ứng với quá khứ mình cùng trải qua với bọn họ, lấy tình cảm làm điểm neo, ghép lại thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh.
Thức hải tê dại lộn xộn nhờ vậy mà có một phần ký ức đầu tiên rõ ràng, thuộc về tình cảm.
Bụi mờ bịt kín trái tim nhờ vậy tan đi. Trang Sinh Hiểu Mộng mở bừng đôi mắt: "Ta muốn đi ra ngoài."
"Ngươi muốn từ bỏ phi thăng, cứu triệu triệu người, vứt bỏ mỗi bản thân à?"
Trang Sinh Hiểu Mộng thở phào một tiếng, thản nhiên nói: "Đắc đạo phi thăng hay triệu triệu sinh linh đối với ta mà nói không phải lựa chọn khó cả đôi đường. Ta có năng lực đắc đạo phi thăng, cũng có trách nhiệm cứu vớt triệu triệu sinh linh. Hai thứ này đều hoàn thành mới là giải pháp tốt nhất.”
"Hơn nữa, trong triệu triệu sinh linh cũng có bạn chí thân của ta."
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại. Kiếp cuối cùng chính là Tâm Ma kiếp, chưa độ xong đạo còn xa, cần phải chú ý nhiều hơn.”
Giọng nói của "hắn" thay đổi theo từng âm rơi xuống, dần dần thoát khỏi bóng dáng của Trang Sinh Hiên Kỳ, hòa hợp với âm sắc của Trang Sinh Hiểu Mộng.
"Trang Sinh Hiểu Mộng, còn sống thì kêu lên một tiếng!"
Bên ngoài kén khổng lồ, mây mù xung quanh như có được ý thức, ngăn cản xà yêu tới. Lôi điện đánh xuống khiến vảy rắn nổ tung, thân rắn m.á.u thịt lẫn lộn.
"Lão đại!" Đám trợ lý thấy vậy hết hồn.