"Ngươi là một quái vật không có tình cảm, dựa vào hấp thu linh khí không có chừng mực mà khỏe mạnh tới dị dạng. Cảm thấy linh khí mênh m.ô.n.g đến từ thế giới kia chưa? Đó là thứ chuẩn bị cho ngươi phi thăng. Cả triệu triệu sinh mạng sắp trở thành dưỡng chất cho ngươi phi thăng đấy!!"
"Cái gọi là hy sinh triệu triệu người để khiến ngươi thành công đây! Đó là nguyên nhân ta ngăn cản ngươi."
"Nhưng việc đã đến nước này, Trang Sinh Hiểu Mộng ngươi còn do dự gì nữa? Đây không phải là lần phi thăng ngươi đã chờ mong rất lâu sao? Ngươi muốn để tâm huyết của mẹ ngươi uổng phí, muốn để lãng phí cơ hội vô cùng quý giá này à?!"
Trong khoảnh khắc, tiếng sấm sét gầm lên, trời đất sụp đổ. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn bóng dáng thế giới hiện đại trong khe hở, cảm giác âm trầm giờ phút này giống như xâm nhập sâu trong lòng, bóp chặt dòng m.á.u đang chảy trong tim cô, tạo thành sương mù che kín đại não đang thiếu dưỡng khí, khiến cô không thể nào động đậy.
Ông ta nói đầy ẩn ý: "Thật ra rốt cục sự thật là thế nào có quan trọng không? Ngươi là Trang Sinh Hiểu Mộng, không phải là vị công chúa nhỏ kia. Tự ngươi không thấy thẹn với lương tâm. Những gì Trang Sinh Vân Huyên gây ra có liên quan gì với ngươi đâu?"
"Tại sao không dám trả lời? Ngươi chột dạ rồi à? Có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ m.á.u thịt người khác tẩm bổ mình sao? Thứ tai họa trời sinh như ngươi sẽ c.h.ế.t không toàn thây, hồn phi phách tán!"
"Im đi. Ta không phải!"
Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn nổi, phải mở miệng. Nhưng cô hoảng sợ phát hiện ra mình không có cách nào phát ngôn. Cổ họng trở nên đặc quánh, giống như bị ngăn cách vô hình vậy.
Hình ảnh trước mắt liên tục đan xen, hỗn loạn không có trật tự, khiến người ta không phân biệt được thật giả, khi thì là Trang Sinh Hiểu Mộng không bị bó buộc, lúc lại là cô công chúa nhỏ bị vây trong bức tường hoàng cung...
Hai loại tâm tình mâu thuẫn điên cuồng, rối rắm đan xen, hỗn loạn tới mức khiến người ta phát điên. Một giọng nói siêu thoát bản thân đang hỏi cô, rốt cục cô là ai?
"Hồn quy phụ thể, đại đạo chung thành. Lôi kiếp phi thăng của ngươi đã tới. Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Trang Sinh Hiên Kỳ: "Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi có tư cách phi thăng thành thần không?"
"Ầm ầm ầm-" tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh xuống. Điện quang xuyên thấu mây đen âm u dày đặc trong nháy mắt, đ.â.m vào mắt Trang Sinh Hiểu Mộng.
Có tư cách hay không đâu cần các người phán xét?
"Tất nhiên ta có. Tuyệt đối không từ bỏ phi thăng!"
Trang Sinh Hiểu Mộng thì thầm từng chữ một.
Lời nói này vừa dứt, trong nháy mắt, cuồng phong gào thét, mây đen mù mịt ùn ùn kéo tới, tụ lại nhanh chóng, giống như một cơn lốc xoáy bao phủ trọn thân thể.
Đám người đạo diễn kinh ngạc nhìn cảnh này. Thân hình Trang Sinh Hiểu Mộng quá mức nhỏ bé so với mây mù mênh m.ô.n.g này, chỉ một tích tắc liền như một giọt nước rơi xuống biển lớn, khó tìm tung tích.
"Cô Trang Sinh!!"
Đám mây mù kia lẳng lặng trôi nổi trên đỉnh cây cổ thụ, giống như một cái kén tằm khổng lồ. Mây mù là sợi tơ, điện quang màu tím quấn quanh cái kén lớn lóe lên, trói chặt hoàn toàn người ta trong đó. Yêu thú như nhận được tín hiệu, lập tức tràn vào khe nứt trải rộng trên mặt đất. Cho dù vừa đến gần đã bị xé tan thành bọt nước, chúng cũng không sợ tử thương, chen lấn lao tới.
"Đó, đó là thứ gì?" Ngôi sao lớn kia vô cùng hoảng sợ: "Phi công còn làm gì đó. Không mau rời đi!!"
"Đại lão còn ở trong đó!" Trợ lý lo lắng tới đỏ mắt.
"Chúng ta phải nghĩ cách cứu cô ấy!"
Nhìn về phía sấm sét vang dội siêu nhiên kia, ngôi sao lớn vừa mới nhặt lại được một mạng, chưa kịp cảm thấy may mắn lúc này bị dọa muốn sụp đổ.
"Các người có thể cứu sao được chứ? Còn không mau chạy trốn đi. Đầu óc có tật à!"
Đạo diễn nói: "Mau liên lạc với chính quyền!"