Trong đống xác yêu thú không có hơi thở từ xà yêu, duy chỉ có khu vực trống rỗng bị ngăn cách ở giữa kia lại u ám xám xịt, đứng ngoài không thể nhìn rõ được bên trong. Trong khu vực trống trải là nguồn năng lượng mạnh mẽ đang d.a.o động, là lĩnh vực mà ngay cả không khí cũng không tồn tại. Vừa tới gần một chút vạt áo đã bị cắn xé hóa thành vô hình.
Trang Sinh Hiểu Mộng suy tư, ngưng khí hóa kình nâng tay xua tan màn sương mù trước mặt.
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một gốc cây cao lớn chọc trời thoắt ẩn thoắt hiện, xung quanh bị màn sương mù âm u dày đặc che lấp. Hình dáng thân cây thấp thoáng tựa như một thanh kiếm khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đ.â.m thẳng vào mặt đất, đục ra một vết rách như mạng nhện. Linh khí hắc ám cuồn cuộn trào ra khỏi vết nứt không ngừng.
Trong khe nứt xuất hiện hình ảnh vặn vẹo vô cùng quen thuộc, từng tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, ngựa xe qua lại như nước, người tới người đi không ngừng. Những hình ảnh quỷ dị vặn vẹo do khe nứt tạo ra chính là hình ảnh trong ký ức hai mươi năm của cô.
"Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi có dám đi vào đó không?" Ông ta đột nhiên hỏi.
"Đừng vào đó!"Trang Sinh Hiểu Mộng chợt nghe thấy một giọng nói khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
"Lão đại, là mi ư?" Cô tỉnh ngộ, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong màn sương mù u ám dày đặc.
Lão đại vừa nhìn thoáng qua đã biết ý định của Trang Sinh Hiểu Mộng, nó nói: "Là ta, ngươi đừng cậy mạnh. Dù sao thân thể của ngươi vẫn là của con người, ngươi không chịu nổi công kích của nơi này đâu."
Cô không thích nghe lời này của nó: "Gì mà cậy mạnh chứ, ta luôn rất mạnh."
"Ngươi tự tìm đường c.h.ế.t đi!"
Linh hồn lên tiếng hỏi: "Thế nào, chẳng phải đây là chuyện đơn giản với ngươi à?"
Cứu một nhóm người trong cảnh khó khăn không phải chuyện khó, chỉ là một trò chơi g.i.ế.c chóc đơn giản không cần dùng não suy nghĩ. Với Trang Sinh Hiểu Mộng, đây thực sự là chuyện rất đơn giản.
“Nếu lúc đó con xà yêu kia không liều c.h.ế.t bảo vệ thì đám người kia sẽ không thể chờ được tới lúc ngươi tới. Còn bây giờ thì sao?"
"Con cưng của trời ấy à, ngươi cũng chỉ tới vậy.”
"Ngươi đang nghi ngờ ta?" Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn được bật cười, không nói nhiều nữa, dứt khoát dùng tay làm lưỡi d.a.o bổ vào lớp màn ngăn cách. Một thân một mình tiến vào không gian trống rỗng.
Lúc này trên trời sấm chớp cuồn cuộn, tia chớp đánh xuống mạnh mẽ như thể muốn chấn nát bầu trời, trầm thấp đè xuống cùng với tầng mây đen dày đặc.
Nó hỏi: "Ngươi có thể vì người mình yêu mà trả giá bằng cả mạng sống, thấy c.h.ế.t vẫn không tỉnh ngộ không?"
Áp chế từ khắp các phương hướng đè nén xuống khiến Trang Sinh Hiểu Mộng không thở nổi, cả cơ thể, thậm chí là linh hồn đều đang kêu gào đau đớn.
"Ta... Không có người mình yêu." Cô cắn chặt răng, nói: "Cũng không bao giờ chết."
Giọng nói kia ngừng lại, dường như không ngờ Trang Sinh Hiểu Mộng lại trả lời như vậy.
"Nếu đã không có tình cảm với họ thì tại sao phải mạo hiểm mạng sống để cứu họ? Ngươi ngẩng đầu nhìn lên đi, đó là đường ra duy nhất, bây giờ ngươi hối hận vẫn kịp."
Trang Sinh Hiểu Mộng nghiến răng bật cười: "Tuy ta không biết ngươi là gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng, ta muốn làm gì thì làm cái đó, không cần bất kỳ lý do gì cả."
"Nếu cứ nhất quyết đòi phải có lý do, thì đó là vì ta có năng lực cứu giúp bọn họ. Cho dù bọn họ có phải bạn bè thân thiết của ta hay không, thái độ với ta thế nào cũng không ảnh hưởng tới việc thực lực của ta mạnh hay yếu.”
"Ầm ầm...” Tiếng sấm rền vang, ánh chớp lóe lên xuyên qua tầng mây đen. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy xà yêu chiếm giữ ở dưới tàng cây.
"Đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài."
Nhìn khuôn mặt chật vật mà nhếch nhác này, xà yêu vui mừng tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.