Ánh mắt đang nhìn lướt qua xung quanh ngừng lại, tầm mắt Trang Sinh Hiểu Mộng rơi vào khoảng đất trống kỳ dị gần đó. Xung quanh khoảng đất tựa như có một tấm chắn vô hình, chặn hết quái thú đột biến ở viền ngoài. Từng đàn chen nhau nhô lên thành một vòng, cắn xé tàn sát không ngừng.
Một con rắn khổng lồ trơn nhẵn đứng trong bầy thú như hạc giữa bầy gà, miệng lưỡi đỏ tươi và răng nhanh trắng hếu là vũ khí tấn công tự nhiên. Nhưng nó lại giống con rết cuộn mình ôm trứng, bày ra tư thế phòng ngự.
"Hu hu hu... Biết trước như vậy đã không chạy ra ngoài!"
"Nếu không chạy ra thì chúng ta đã bị quái thú đột biến ăn thịt từ lâu rồi."
"Việc chúng ta bị quái thú đột biến ăn sống nuốt tươi chẳng phải là chuyện không sớm thì muộn à? Chẳng bằng một lần c.h.ế.t luôn, ta sợ nhất là rắn đó, hu hu hu...”
"Câm miệng, chúng ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa được không?"
"Nhưng chúng ta có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?" Hắn nói, trái tim run sợ nhìn thoáng qua con rắn khổng lồ kia. Đôi mắt dọc đỏ như m.á.u đang chiếu lên hình ảnh dữ tợn của rất nhiều thú hoang dã.
"Bên chỗ chúng ta chỉ có thú cưng của cô Trang Sinh, nhỡ nó cũng...” Chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ tận mắt chứng kiến nó từ một con rắn nhỏ bằng ngón tay biến thành thú khổng lồ có thể quấn xung quanh bọn họ. Nhỡ con rắn này cũng đột biến thành quái thú ăn thịt người không có lý trí thì bọn họ thực sự không còn gì để nói.
Đạo diễn ôm lão Tam, cắn răng tiếp tục kiên trì: "Chúng ta không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, mọi người phải nâng cao tinh thần lên."
Trợ lý cũng nói: "Đúng thế, chúng ta phải tin tưởng cô Trang Sinh, tin vào đại thần. Chúng ta chắc chắn sẽ bình yên."
"Đã tới mức này rồi mà các ngươi vẫn trông chờ với Trang Sinh Hiểu Mộng ư?" Hắn từng là một đại minh tinh nổi tiếng vẻ vang, không ngờ lại bước nhầm vào tổ của quái thú đột biến. Còn giờ có lẽ hắn cảm thấy mình có điên mới tin tưởng tổ chương trình này có thể giúp hắn tăng độ hot: "Cô ta chỉ là đồ bịp bợm lừa đảo, lừa gạt fans dốt nát thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả các ngươi cũng tin tưởng cô ta."
"Ý ngươi là gì? Tới nước này rồi vẫn ngứa da đúng không?"
"Ta thì có ý gì chứ? Ta chỉ thương hại đám ngu ngốc các người, tới lúc c.h.ế.t rồi vẫn đặt hy vọng lên người một kẻ lừa đảo."
"Chúng ta tự cổ vũ chính mình cũng không được à? Ngươi tỉnh táo thông minh, có bản lĩnh như vậy thì tử xông ra cho quái thú đột biến ăn thịt đi."
Trong lúc bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ thì một giọng nói đột nhiên vang lên: "Cô ấy sẽ không lừa ai cả."
Giọng nói không thuộc về bất kỳ ai trong đám bọn họ, âm điệu quái dị giống như một đứa bé vừa nói chuyện vậy.
Nó quay cái đầu khổng lồ qua, cố chấp nói: "Cô ấy không phải kẻ lừa đảo."
Vì cô ấy đã hứa sẽ giúp nó tu thành hình người.
Nó vừa lên tiếng đã khiến mọi người hoảng sợ, nhưng đa phần cả bọn đều trải qua những chuyện càng kinh hoàng hơn nên chuyện quái thú đột biến đột nhiên có thể nói chuyện không hẳn là chuyện quá đáng sợ.
"Là lão đại phải không?" Trợ lý hỏi thử. Thấy xà yêu gật đầu đáp lại thì hắn không khỏi vui mừng, nói: "Cô Trang Sinh còn dạy được lão đại nói chuyện, cô ấy trâu bò như vậy thì các ngươi còn nghi ngờ cô ấy cái gì nữa?"
Đạo diễn vội lên tiếng phụ họa: "Đúng thế, chúng ta phải kiên trì vì chúng ta có hy vọng, mọi người đừng bi quan nữa."
Mọi người thực sự đã được an ủi, nhưng lòng Xà yêu lại không tự tin lắm. Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, ánh chớp đột ngột lóe lên khiến tầng mây đen nặng nề trở nên đè nén hơn. Khiến nó có một dự cảm bất ổn.
"Ầm ầm...” Tiếng sét đánh kinh thiên động địa.