Ánh lửa nhanh chóng bùng lên tận trời, bắt đầu bốc cháy từ chủ điện trong hoàng cung.
Đối với những người Tinh Tế rất ít khi được thấy tận mắt lửa thì ngọn lửa này vô cùng đẹp đẽ, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ. Nhiệt độ cao làm không gian vặn vẹo, tựa như có thể xuyên thấu qua màn hình cắn nuốt tất cả vậy.
Tuy nhiên ở nơi được trang bị đầy đủ thiết bị an toàn thì trận hỏa hoạn này không thể uy h.i.ế.p tới sự an toàn của người trong hoàng cung. Nhưng cũng không thể dập tắt được trận lửa, chỉ đành mặc kệ cho trận hỏa hoạn đốt cháy từng góc trong hoàng cung, biến tất cả những món đồ xa xỉ thành tro bụi.
Ánh lửa nhảy lên trong đôi mắt trong veo, Trang Sinh Hiểu Mộng đã đốt cháy sân viện chiếm trong kỷ niệm nhất trong ký ức của công chúa nhỏ.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên màn hình là bóng lưng ngược sáng đi ra khỏi cửa chính của hoàng cung. Không một ai hay biết lúc đó cô đang nghĩ gì trong đầu.
Trang Sinh Hiểu Lê tỉnh lại trong tiếng còi báo động đinh tai nhức óc.
"Hiểu Mộng đi đâu rồi? Em ấy có sao không?"
Cảnh sát cũng không thể trả lời. Chỉ có thể tỏ ra tiếc nuối và thương hại cho vị hoàng tử này... Cũng có thể nói là hoàng tử điện hạ cũ.
Chẳng bao lâu sau khi hỏa hoạn thiêu cháy hoàng cung, hoàng thất chính thức tuyên bố phá sản. Tất cả thành viên hoàng thất "tự nguyện" từ bỏ tước vị, lấy thân phận dân chúng bình thường, bao gồm cả vị nhị hoàng tử đang hôn mê này.
Đột ngột nghe thấy tin dữ, vẻ mặt Trang Sinh Hiểu Lê vô cùng đáng thương, vừa mờ mịt luống cuống, vừa phức tạp khó nói thành lời.
"Yên tâm... Tài sản cá nhân trên danh nghĩa của ngươi không bị tổn thất lớn, ít nhất vẫn có thể giúp ngươi bình an sống cả đời." Xuất phát từ lòng nhân đạo, cảnh sát tốt bụng an ủi.
"Không phải, ta...” Lúc này có quá nhiều chuyện xảy ra nên Trang Sinh Hiểu Lê không biết nói từ đâu, sốt ruột tới mức nói lắp bắp: "Hiểu Mộng bây giờ thế nào rồi?"
"Bọn ta không biết hướng đi của cô ấy.. À, chúng ta nghi ngờ cô Hiểu Mộng có thể có vấn đề về tinh thần, cùng với sức mạnh thần kỳ vượt ngoài khoa học kỹ thuật mà cô ấy có nữa. Ngươi là anh trai của cô ấy...”
Trang Sinh Hiểu Lê xem qua một lượt video chiếu lại của phát sóng trực tiếp, dứt khoát ngắt lời: "Đúng thế, không sao, em ấy thực sự có vấn đề về tinh thần. Em ấy không có năng lực chịu trách nhiệm dân sự của một công dân bình thường, dù là g.i.ế.c người hay phóng hỏa cũng không hành động trong trạng thái bình thường...”
Cảnh sát ngập ngừng nói: "Nhưng cô ấy bị tình nghi phạm tội, mà nạn nhân lại chính là anh trai và cha của ngươi."
Trang Sinh Hiểu Lê đáp: "Vì thế ta đã mất đi hai người thân rồi, ta không thể đánh mất người em gái này được nữa!"
"Ồ, vậy thì ngươi cũng nên bình tĩnh lại!"
Trang Sinh Hiểu Lê nói: "Dù em ấy phạm lỗi sai gì thì cũng là em gái của ta, các ngươi không có tư cách gì để xét xử em ấy cả! Ta phải đi tìm em ấy, các ngươi mau tránh ra đi!"
"Hiện tại ngươi không thể rời khỏi cục cảnh sát...”
"Yên tĩnh trước đi." Một giọng nữ trầm thấp vang lên trong lúc hỗn loạn.
Khi thấy người tới là Bùi Hàm Yên, Trang Sinh Hiểu Lê vui mừng nói: "Bà Bùi, làm phiền bà hãy giúp ta rời khỏi đây, ta muốn đi tìm Hiểu Mộng."
"Cậu định tìm thế nào?" Bùi Hàm Yên bình tĩnh hỏi.
"Ta...” Trang Sinh Hiểu Lê nghẹn họng, nói tiếp: "Tự ta có cách tìm được em ấy."
Bùi Hàm Yên nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta có giúp em ấy...” Khi nghĩ tới video phát lại đoạn phát sóng trực tiếp của cảnh sát, Trang Sinh Hiểu Lê đang nói thì nghẹn lại.
Bùi Hàm Yên thở dài: "Vân Huyên từng nói với ta rằng Hiểu Lê người là một đứa trẻ khó trưởng thành." Trang Sinh Hiểu Lê cảm thấy khó hiểu: "Tại sao mẹ lại nói như vậy?"
Bùi Hàm Yên đáp: "Lúc trước ngươi còn là hoàng tử, không phải vất vả tốn công lo nghĩ vì bất cứ chuyện gì, thế nên giờ ngươi mới gặp phải chuyện vượt khả năng của ngươi."