"Vậy thì trước đây Trang Sinh Hiểu Mộng bị mắng oan nhiều như vậy à?"
"Cẩu hoàng đế sớm đã biết Hiểu Mộng là công chúa, cho nên cố tình nuôi phế cô ấy rồi!"
Trang Sinh Hiên Dật thấy dư luận trên mạng xoay chiều ngược lại, đứa con hoang kia nhanh chóng thay đổi, trở thành công chúa chính thống?
"Không có khả năng...” Đứa con hoang kia sao có thể là công chúa thật? Con khốn Trang Sinh Vân Huyên kia sao có thể là con cháu chính thống của hoàng gia...
Toàn thân Trang Sinh Hiên Dật như bị sét đánh, tâm thần chấn động, sao cũng không thể tiếp thụ loại chuyện này là thật.
Trang Sinh Hiểu Lê: "Phụ hoàng, chẳng lẽ mẫu hậu chưa bao giờ nói thân phận của bà cho người biết sao?"
"Câm mồm!!" Trang Sinh Hiên Dật ôm đầu không muốn nghe gì hết. Trang Sinh Vân Huyện chưa từng nói cho ông ta biết sao? Đương nhiên là đã từng nói. Chỉ là lúc đó ông ta cũng không coi là thật, chỉ nghĩ bà ta muốn kéo gần quan hệ nên c.h.é.m gió thôi.
Sao lại có thể tình cờ như vậy, tùy tiện một người phụ nữ xưng là họ Trang Sinh lại là con cháu của dòng chính đã quy ẩn từ lâu?
"Hiểu Mộng, không sao rồi." Thấy sự thật đã rõ ràng, Trang Sinh Hiểu Lê thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại em có thể yên tâm rồi. Bọn họ sẽ không có lý do gì gây tổn thương cho em nữa."
"Các ngươi nói xong chưa?" Sắc mặt Trang Sinh Hiểu Mộng chẳng hề thay đổi. Màn kịch hay vừa rồi diễn xong cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới sự lựa chọn của cô.
Đáng c.h.ế.t vẫn phải giết.
Thanh kiếm vỡ vụn lấp lánh ánh sáng lạnh, rung động leng keng.
"Hiểu Mộng, dừng tay!" Trang Sinh Hiểu Lê trợn trừng mắt.
Trang Sinh Tư Ngọc không kịp phản ứng, chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên, sau đó một luồng sức mạnh lớn đập tới.
"Phụt-" tiếng m.á.u thịt bị phá vỡ vang lên.
Trang Sinh Tư Ngọc kinh hồn bạt vía. Hắn cẩn thận mở hé hai mắt, nhìn thấy là một vùng đỏ máu.
"Anh…” Đầu vai Trang Sinh Tư Vũ bị kiếm vỡ c.h.é.m thành một vùng m.á.u thịt mơ hồ, m.á.u chảy tràn xuống mặt đất.
Trang Sinh Tư Ngọc khiếp sợ không nói lên lời: "Ngươi...”
Trang Sinh Tư Vũ đau đớn nhăn mặt, lời nói rối loạn: "Đau quá. Ta sắp c.h.ế.t rồi... Anh, ta không muốn chết...” Trang Sinh Tư Ngọc gần như sụp đổ: "Vậy ngươi chạy tới làm gì?!"
Livestream sôi trào luôn: "Mẹ ơi, g.i.ế.c người thật rồi!"
"Đại lão tỉnh táo một chút đi. Đừng quá xúc động!"
"Giết người là phạm pháp! Cho dù ngươi là công chúa hoàng tộc cũng vô dụng!"
"Còn đang livestream đấy. Cô ta gan thật!"
"Hiểu Mộng!" Trang Sinh Hiểu Lê xông tới, ôm chặt lấy người phía trước: "Ngươi đừng như vậy nữa!"
"Tránh ra, nếu không cả người ta cũng giết...” Đang nói chuyện, đột nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng bật cười: "Ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy sao?"
Trang Sinh Hiểu Lê chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Một giây trước khi mất đi ý thức, hắn nhìn thấy cặp mắt vốn quả quyết trong suốt của Trang Sinh Hiểu Mộng kia lóe lên vài tia mờ mịt.
"Hiểu Mộng, xin lỗi...” Không cảm thấy đau đớn sau khi c.h.ế.t đi. Có thể Hiểu Mộng đã nhân từ với hắn.
Đại điện yên tĩnh hồi lâu. Trang Sinh Hiểu Mộng giật mình ngẩn ra. Cô phải thừa nhận, cô không hạ sát thủ được với Trang Sinh Hiểu Lê, mặc dù cũng không muốn g.i.ế.c hắn. Là chịu ảnh hưởng bởi thân thể này sao?
Anh trai chí thân, thân nhân khát vọng tới gần nhất trong trí nhớ.
Là thân nhân từng chăm lo cho cô nhất...
Một câu xin lỗi của hắn có thể triệt tiêu tất cả sao?
Nếu luôn miệng nói xin lỗi, tại sao khi xưa lại để cô phải chịu đau khổ chứ?
Lúc trước không tìm được lý do chăm sóc, hôm nay lại tình nguyện xin lỗi bồi thường. Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không thể giải thích được. Nhưng cô bắt đầu nghĩ về hướng tìm lý do để giải hòa với Trang Sinh Hiểu Lê.
Không, cô không muốn hiểu ý nghĩ của hắn... Trang Sinh Hiểu Mộng cắn răng lắc dầu, đè nén tâm tình không nên có này. Chuyện quá khứ liên quan gì tới cô? Cô là cô hồn đến từ thế giới kia, không phải là cô công chúa đáng thương xui xẻo này.