"Ai muốn g.i.ế.c ta?" Người chưa đến, tiếng nói đã truyền tới.
Ngay sau đó, cánh cửa bằng gỗ thật dầy phỏng cổ của cung điện bị một cước đá văng ra. Trang Sinh Hiểu Mộng bước thẳng vào, ánh mắt rơi vào Trang Sinh Hiên Dật mặt mày đang cứng đờ.
"Ngươi, ngươi tới làm gì?" Vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi thống hận cô, nhưng sợ hãi cô cũng là hoàn toàn chân thật, Trang Sinh Hiên Dật hoảng sợ kêu to: "Hộ giá! Hộ giá!!"
"Phụ hoàng, người đừng lãnh phí tinh lực nữa." Trang Sinh Hiểu Mộng đến đây cũng không có gì là lạ. Trang Sinh Tư Ngọc cố hết sức duy trì nét mặt trấn định: "Như lời ta đã nói, nó ra vào hoàng cung tự do. Người làm hoàng đế sẽ cực kỳ nguy hiểm."
"Ngươi câm đi!" Bởi cái bóng của sự việc lần trước, hiện giờ có thể nói, Trang Sinh Hiên Dật sợ hãi Trang Sinh Hiểu Mộng mười phần: "Rốt cục ngươi đến làm gì?"
"Đương nhiên là tới giải quyết các người." Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không hề đổi sắc, rút thanh kiếm đầy vết nứt ra, "Có lời trăn trối thì nói nốt đi."
Cung điện to lớn như vậy lại chỉ có ba người bọn họ. Lo lắng tới tận cùng, khó khăn lắm Trang Sinh Hiên Dật mới lóe lên ý tưởng, nhìn về phía Trang Sinh Tư Ngọc đang lộ vẻ chả liên quan gì tới ta: "Ngươi có chắc mình có cách giải quyết được nó không?"
Trang Sinh Tư Ngọc tiếp tục duy trì vẻ ngoài trấn tĩnh: "Tất nhiên là có."
Nhận được câu trả lời khẳng định của Trang Sinh Tư Ngọc, lại nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng đang đứng đơn thương độc mã ở đó, Trang Sinh Hiên Dật như có điều suy nghĩ.
Nói lại thì Trang Sinh Hiểu Mộng cũng chỉ là loại con hoang không đáng để nhắc tới mà thôi, cho dù có chút thủ đoạn thì đã sao? Chẳng lẽ còn có thể đối địch được với cả hoàng thất, thậm chí là cả Cửu Hạ sao?
Dám thách thức hoàng thất, Trang Sinh Hiểu Mộng tự đi tìm đường c.h.ế.t rồi.
Nghĩ tới đây, Trang Sinh Hiên Dật liền dứt khoát, hoặc là không làm, hoặc là làm cho xong, lặng lẽ mở livestream.
Hôm nay ông ta sẽ cho người toàn bộ tinh tế thấy rõ diện mạo thật của đứa con hoang này. Trở thành trò cười cho người cả tinh tế, xem thử nó còn có thể kiêu ngạo, ngang ngược đứng dậy nổi không?
Nó còn có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ siêu sao tinh tế của nó nữa không?
Nghĩ đến chuyện Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ mất đi tất cả, thân bại danh liệt, gặp hậu quả thê thảm, trong lòng Trang Sinh Hiên Dật âm thầm cười to, hầu như không khống chế nổi ý cười đắc ý trên mặt.
Cùng lúc đó, đám dân mạng kinh ngạc phát hiện ra, tài khoản chính thức vốn không hoạt động từ lâu của hoàng gia, không ngờ lại bắt đầu phát livestream.
Hình ảnh livestream lại là ở cung điện của hoàng gia, nhưng góc nhìn không đơn giản, giống như chụp lại, trong màn hình chỉ có hai bóng người mơ hồ. Nhưng khí chất của những bóng người đó lại quá dễ nhận ra.
"Trang Sinh Hiểu Mộng?" Một số dân mạng vừa liếc một cái liền nhận ra một người trong đó luôn.
"Mẹ ơi, cô ấy tới hoàng cung làm gì?"
"Cô con gái rơi này còn mặt mũi gì mà quay về hoàng cung?"
Chuyện này cũng hợp ý Trang Sinh Hiên Dật.
"Mau nhìn đi, đồ con hoang Trang Sinh Hiểu Mộng này có gan xông vào hoàng cung gây chuyện, miệng nói lời ngông cuồng không kiêng nể gì hết. Người như thế nên bị toàn dân phán xét, bị mọi người ghê tởm, nhận lấy cực hình!"
"Hiểu Mộng, thật ra chúng ta cần gì phải đi tới tình trạng này chứ?” Trang Sinh Tư Ngọc hồn nhiên chưa biết, vẫn mở miệng nói: "Chúng ta vốn là chiến hữu cùng phe cánh mà."
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Nói nhảm nhiều quá."
Trang Sinh Tư Ngọc muốn dùng tình cảm để khiến cô cảm động: "Trước kia quả thật phụ hoàng đã làm không ít chuyện có lỗi với em, lúc bé mặc kệ chuyện em yếu ớt không phát triển được. Khi đó còn không biết chuyện em cũng không phải con ruột của phụ hoàng. Đây là chuyện người làm cha như ông ta thiếu trách nhiệm, em hận ông ta cũng là lý thường tình. Mà khi thân phận công chúa thật, giả bị bại lộ, phụ hoàng cũng không hề làm rõ những lời đồn xấu cho em, để cho em bị bôi nhọ tùy ý, còn muốn đuổi em khỏi hoàng cung…”