Từ khi hoàng thất tộc Trang Sinh xuất hiện tới nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện vị hoàng đế bị cắm sừng tới mức nuôi không con người ta hai mươi năm.
Trang Sinh Hiên Dật chậm rãi phục hồi tinh thần, tâm trí hốt hoảng như vừa bị sét đánh héo hon. Ông ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được sự thật lại là Trang Sinh Hiểu Mộng không phải con gái ruột của ông ta, vậy mà lại che giấu một sự thật khác nữa.
"Trang Sinh Vân Huyện!"
Sau đó Trang Sinh Hiên Dật không thể nhịn được nữa, mất khống chế gầm lên.
Ông ta là hoàng đế lại bị hoàng hậu phản bội, nuôi không con gái hộ người ta hai mươi năm, còn bị công khai sự thật cho mọi người, bị toàn bộ cư mạng Tinh Tế cười nhạo.
Chuyện này chẳng khác nào giẫm đạp lên tôn nghiêm thể diện của ông ta, hung hăng giẫm nát tự tôn của ông ta khiến người làm hoàng đế như ông ta trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Sao, sao bà ta dám!" Tại sao Trang Sinh Vân Huyên lại dám phản bội ông ta? "Người đàn ông kia là ai?"
"Đứa con hoang kia đâu? Nó có tư cách gì mang họ Trang Sinh chứ? Bắt nó về đây cho trẫm, trẫm phải lột bỏ dòng họ Trang Sinh của nó, xử tử hình nó! Xử tử hình!"
Trang Sinh Hiên Dật bị lừa hoàn toàn không biết gì, lúc này chỉ muốn chạy tới nghĩa trang lỗi Trang Sinh Vân Huyên ra khỏi mộ chất vấn. Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể đứng trong đại điện hoàng cung gào thét điên cuồng, gào tới khi khàn giọng cũng không làm nên chuyện gì.
Trang Sinh Tư Ngọc đứng đó thưởng thức cảnh hoàng đế ngày xưa mắt cao hơn đầu nay lại nổi điên.
"Được rồi, phụ hoàng cũng biết được phần nào, chắc cũng biết bản thân phải làm gì rồi nhỉ. Người nên vì thể diện tự nguyện thoái vị, đừng để chúng ta phải khó xử."
"Là ngươi." Lúc này Trang Sinh Hiên Dật mới nhận ra: "Là ngươi phơi bày sự thật lên mạng?"
"Đúng thế." Trang Sinh Tư Ngọc đắc ý, nói: "Thứ nhất là để rửa sạch oan khuất của hoàng thất, thứ hai đương nhiên là cho người một lý do thoái vị."
"Do bệ hạ không biết sự thật hoàng hậu có con riêng nên gặp cú sốc quá lớn, thân thể lao lực quá độ không thể đảm nhiệm tiếp thân phận hoàng đế. Người thấy lý do này thế nào?"
Ông ta có thể làm gì được chứ? Trang Sinh Hiên Dật chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con nghịch tử viết thư thoái vị ngay trước mặt mình.
Lần này ngay cả mắng Trang Sinh Hiên Dật cũng không mắng nổi, chỉ thầm quyết tâm phải xử tử đứa con riêng của vợ Trang Sinh Hiểu Mộng đã hại ông ta mất hết danh dự, mất hết tất cả.
Con điểm Trang Sinh Vân Huyên c.h.ế.t sớm, nếu đứa con riêng Trang Sinh Hiểu Mộng này không tồn tại thì ông ta sẽ không bị Trang Sinh Tư Ngọc lừa lấy quyền thế dễ dàng như vậy được?
Ông ta sẽ bình an vô sự ngồi trên ngôi vị hoàng đế cho tới khi c.h.ế.t thọ. Thế nhưng vì sự xuất hiện của Trang Sinh Hiểu Mộng mà hủy diệt hết cuộc sống tốt đẹp của ông ta.
Nếu không có Trang Sinh Hiểu Mộng thì ông ta cũng không bị dân mạng chửi rủa, cả hoàng thất đều bị ác ý tấn công, cũng không dẫn tới sản nghiệp gia tộc bị lỗ nặng, làm ông ta bị gia tộc đuổi khỏi trung tâm quyền lợi, cũng không để tên nghịch tử Trang Sinh Tư Ngọc này có cơ hội soán vị, làm ông ta mất đi tất cả.
Xét cho cùng, ông ta lưu lạc tới hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn là do Trang Sinh Hiểu Mộng, nó chính là tai họa của ông ta.
Trang Sinh Hiểu Mộng có c.h.ế.t vạn lần cũng không giải được mối hận trong lòng ông ta!
"Trang Sinh Hiểu Mộng, trẫm phải g.i.ế.c ngươi!"