"Vừa rồi bọn họ thừa dịp các người không chú ý đã chạy trốn rồi...” Nhìn chằm chằm vào cặp mắt lạnh lùng của Trang Sinh Hiểu Mộng, giọng Trang Sinh Hiểu Lê càng ngày càng nhỏ. Vừa rồi hắn hoàn toàn có thể ngăn bọn họ chạy trốn. Nhưng nếu để bọn họ lại, chỉ sợ sẽ liên quan tới tính mạng. Cho dù thế nào, hắn cũng không thể chịu được cảnh anh em tương tàn.
"Ngươi chỉ nhìn bọn họ chạy." Liếc mắt một cái, Trang Sinh Hiểu Mộng liền nhận ra vẻ chột dạ trên mặt Trang Sinh Hiểu Lê. Đương nhiên cô có thể căn cứ vào đầu mối, nhanh chóng suy đoán ra kết quả này. Nhưng hiện tại phản ứng cảm xúc của người bên ngoài là manh mối dễ đạt được nhất, hữu hiệu nhất. Trước kia cô chưa bao giờ cảm nhận nhạy bén cảm xúc của người khác như thế.
Đó có phải là một lợi thế cho cô ta không?
Không, đó hoàn toàn chỉ là gánh nặng, trói buộc.
Chỉ tiêu hóa phần ký ức và tình cảm của nguyên thân kia đã đủ khiến cô phải cố gắng rồi. Cô tự nhận hoàn toàn không cần thêm loại gánh nặng này. Nó chỉ kéo chậm tốc độ phi thăng của Cô.
Vui buồn yêu hận này có liên quan gì tới cô đâu?
"Hiểu Mộng, bọn họ cũng từng là anh trai của em." Giọng Trang Sinh Hiểu Lê bất đắc dĩ mà khẩn thiết, mang theo vẻ cầu xin.
Trước mắt Trang Sinh Hiểu Mộng hiện ra hình ảnh ký ức tương ứng mà cô không thể khống chế được. Tình cảm vui buồn yêu ghét của công chúa nhỏ tràn tới. Đi theo phía sau đại ca bị ngã sấp xuống, được hắn dịu dàng nâng dậy. Khi vui mừng khao khát đứng trong khoang thuyền trong hồ chơi với ngũ ca, được hắn len lén dẫn đi vài lần, kích thích, vui mừng và sợ hãi...
Bọn họ là anh trai cô. Đối với một cô bé bị vây trong một vùng trời nhỏ bé là hoàng cung, bọn họ cao lớn lợi hại như vậy, một cử động tùy tiện rơi vào mắt cô cũng đều có hàm nghĩa đặc biệt. Không thể nói, ảnh hưởng của bọn họ tới tâm tình cô là không sâu được. Bọn họ là những tồn tại mà cô từng khát khao nhất.
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Cho nên... Có phải bọn họ càng không cần thiết tồn tại nữa."
Cảm giác lạnh toát dâng lên. Trang Sinh Hiểu Lê cảm thấy cô gái trước mắt, theo lý là người em gái thân thiết nhất của hắn, giờ lại xa lạ như vậy. Giọng nói của hắn trở nên không lưu loát.
"Tại sao em lại biến thành thế này?"
"Ta không phải cô ấy. Ta phải nói bao nhiêu lần nữa hả?"
Cho dù có cảm giác nhạy bén với tâm tình của người khác, Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không lý giải được suy nghĩ của bọn họ: "Hiện tại ngươi còn cần quan tâm ta cái gì nữa? Cho dù cô ấy còn sống thì cũng không phải là em gái ngươi cơ mà?"
Trước cũng không thấy người anh ruột này quan tâm tới em gái bao nhiêu.
Lập tức Trang Sinh Hiểu Lê thấy giật mình, cảm giác đầu óc giống như bị gõ mạnh một cái, không thể nói nổi một lời nữa, chỉ có thể nhìn cô phun ra những lời lạnh như băng.
"Đừng làm vướng chân ta, nếu không…”
Nói xong, bỗng nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng thấy trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Bùi Hàm Yên đứng phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy cô, nói với Trang Sinh Hiểu Lê: "Đưa Hiểu Mộng về."
"Bà làm gì em ấy rồi?" Giọng Trang Sinh Hiểu Lê khô khốc, hỗn loạn không biết nói câu nào trước: "Về đâu bây giờ?"
"Về gia tộc Trang Sinh đi." Bùi Hàm Yên nói.
Trang Sinh Hiểu Lê: "Hả?"
"Không phải là gia tộc hoàng thất các ngươi." Bùi Hàm Yên ôm lấy Trang Sinh Hiểu Mộng, giải thích: "Tùy tiện khôi phục trí nhớ tạo thành kích thích không nhỏ đối với nó. Hiện tại tình huống không thích hợp, sợ rằng có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.”
Trang Sinh Hiểu Lê cảm giác đầu óc mình không xoay chuyển nổi: "Vậy còn gia tộc Trang Sinh nào nữa? Các người muốn đem em ấy đi đâu?"
Bùi Hàm Yên đáp: "Ngươi biết tại sao mẫu hậu Trang Sinh Vân Huyên của các ngươi lại họ Trang Sinh không?"