May mắn, hắn vẫn còn sống. Chắc Trang Sinh Hiểu Mộng chẳng thể nào tưởng tượng được đúng không? Trên thế giới này, không phải chỉ mình cô biết thuật pháp! Đối với hắn, có thể nói là vừa tìm được đường sống trong cõi chết. Có Trang Sinh Hiên Kỳ ở đây, xem cô còn có thể gây sóng gió gì nữa.
"Ta tìm ngươi rất lâu rồi." Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không chút thay đổi, nói.
Trang Sinh Hiên Kỳ lộ nụ cười dịu dàng: "Giờ ta trở về rồi."
"Như vậy thì chịu c.h.ế.t đi." Lời còn chưa dứt, cổ tay Trang Sinh Hiểu Mộng đã chấn động, kiếm trong tay vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ sắc bén, đều đ.â.m về hướng Trang Sinh Hiên Kỳ.
Khó khăn lắm mới tránh thoát được sát chiêu chí mạng, Trang Sinh Hiên Kỳ hơi ngạc nhiên, hỏi: "Thật sự con không nhớ rõ ta sao?"
Đáp lại ông ta chỉ là công kích càng mãnh liệt hơn, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, đều vì muốn lấy tính mạng ông ta.
"Hiểu Mộng, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần chậm rãi nói…”
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Ngươi có thể chậm rãi nói trên đường xuống suối vàng."
Dần dần, Trang Sinh Hiên Kỳ ứng đối trở nên càng phải cố sức hơn. Nói về khí thế, ông ta không mạnh bằng Trang Sinh Hiểu Mộng. Mà nói về tu vi...
"Chỉ là Nguyên Anh đỉnh cao." Trang Sinh Hiểu Mộng thuận miệng đánh giá, sau đó nghi hoặc hỏi: "Trước kia trốn trốn tránh tránh, hiện tại sao ngươi lại dám hiện thân?"
"Chỉ là…" Nghe được nửa câu bình luận trước, vẻ mặt Trang Sinh Hiên Kỳ lập tức cứng đờ, sau đó liền không cẩn thận, mạnh mẽ tiếp một kiếm của Trang Sinh Hiểu Mộng.
"Cho ngươi cơ hội nói lời cuối cùng." Trang Sinh Hiểu Mộng đứng trên cao nhìn xuống, thanh kiếm tràn đầy vết nứt đặt ở vị trí chí mạng trên n.g.ự.c ông ta.
"A ha ha...” Sau khi thừ người ra một tích tắc, đột nhiên Trang Sinh Hiên Kỳ bật cười: "Hiểu Mộng à, quả nhiên con còn chưa nhớ ra cái gì cả."
"Ngươi tưởng rằng có thể g.i.ế.c được ta thật sao?"
Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không hề thay đổi, nhưng linh khí mênh m.ô.n.g trong cơ thể lại cuồn cuộn mãnh liệt. Có vật gì đó đang gào thét muốn bộc phát ra. Cô ổn định lại tay cầm kiếm. Trực giác nói cho cô biết, cần phải khiến Trang Sinh Hiên Kỳ câm miệng.
"Ta sẽ cho con nhớ lại."
Chỉ thấy Trang Sinh Hiên Kỳ nhanh chóng bấm quyết. Một vật d.a.o động linh khí nhỏ tới gần như không thể phát hiện ra, nhẹ nhàng rơi lên người Trang Sinh Hiểu Mộng.
Trong tích tắc này, dường như Trang Sinh Hiểu Mộng nghe thấy một âm thanh vỡ vụn gì đó, lại giống như ảo giác. Cô nhìn về phía lòng bàn tay trống rỗng.
Mất đi khống chế, thanh kiếm đầy vết nứt trong tay cô hoàn toàn vỡ thành từng mảnh vụn. Tiếng kim loại rơi lả tả xuống mặt đất đan xen nhau, âm sắc trong trẻo và chói tai.
Suy nghĩ và linh hồn cô cũng giống như thanh kiếm này, vỡ thành từng mảnh nhỏ không hoàn chỉnh.
Trong khoảnh khắc này, vô số hình ảnh phun trào lên, lấp đầy đại não cô. Dường như thân thể này không thể điều khiển được nữa, để các loại cảm xúc tùy ý sinh sôi nảy nở, không còn nổi một khe hở cho lý trí.
DTV
Đau đớn, vui vẻ... Hành lang hoàng cung đi không có điểm cuối. Bầu trời mênh mông...
Đều là những ký ức và cảm xúc bị phong ấn của công chúa nhỏ, từ lúc bắt đầu nhớ rõ. Những cảm xúc đó vô cùng rõ ràng.
Gần như kinh hoàng, Trang Sinh Hiểu Mộng phát hiện ra, không ngờ cô có thể lý giải những ký ức vốn mơ hồ và khó hiểu của thân thể này. Giống như một vở kịch trắng đen đột nhiên được nhuộm đủ màu sắc, trong trẻo tươi sáng. Tất cả hình ảnh đều có thể được giải thích ra cảm xúc của chủ nhân ký ức... Cảm động truyền tới đáng sợ như vậy, lại khiến cô có ảo giác như đó là trải nghiệm của chính mình.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống ngón tay. Hiện tại Trang Sinh Hiểu Mộng mới phát hiện ra, hóa ra không phải nguyên thân ngày nào đều không tim không phổi, vui vẻ như vậy.
Cô cũng biết đau khổ thất vọng, chẳng qua cô chỉ thể hiện ra mặt vui vẻ kia.... Nhưng những thứ này liên quan gì tới cô?