"Không! Hiểu Mộng, ngươi ngẫm lại đi. Hiện tại ngươi là ngôi sao lớn, có nhiều người ưu thích như vậy! Độ nổi tiếng của ngươi cao như thế, được chào đón như thế. Ta có thể giúp người giải trừ hạn chế trên mạng, giúp ngươi khôi phục. Ta còn có thể giúp nâng địa vị của người lên mấy cấp nữa!"
"Ngươi sẽ trở thành siêu sao siêu cấp trong tinh tế!"
"Không cần." Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn luôn rõ ràng mục tiêu của mình.
"Thật sự ngươi không cần sao?!" Trang Sinh Tư Ngọc gào muốn rách cổ họng: "Hôm nay ngươi làm như vậy sẽ phá hủy con đường nổi tiếng của ngươi!"
Nhiều nghệ sĩ tinh tế trong giới lăn lộn cả đời cũng không đạt được một phần trăm độ nổi tiếng của Trang Sinh Hiểu Mộng. Gia tộc Trang Sinh gần như nắm giữ cổ họng dư luận tinh tế, hiển nhiên hiểu vô cùng rõ sức ảnh hưởng của cô.
Thử hỏi có nghệ sĩ nào lại cam tâm bị cấm sóng, rời khỏi giới khi đang ở đỉnh cao chứ?
Cho tới giờ, Trang Sinh Tư Ngọc vẫn luôn thể hiện ra hành vi lấy lòng cô, nhưng cứ để đám người Trang Sinh Thi Thi chèn ép, nhằm vào cô, chính là để tới khi cô nghèo túng bất lực nhất sẽ vươn tay ra giúp đỡ, lôi kéo cô về dưới cờ của bọn họ.
Cũng là vì muốn mượn Trang Sinh Hiểu Mộng, liên hợp với thế lực trong gia tộc, kéo Trang Sinh Hiên Dật ở mãi trên cao xuống.
Chuyện này có thể nói là một công đôi việc.
Nhưng Trang Sinh Thi Thi và Trang Sinh Hiên Dật lại đúng là đồ vô dụng, hoàn toàn không giải quyết được Trang Sinh Hiểu Mộng, khiến hắn không có cơ hội cứu trợ Trang Sinh Hiểu Mộng trong lúc nguy khốn.
Trang Sinh Tư Ngọc càng không ngờ tới là, Trang Sinh Hiểu Mộng lại coi nhẹ sự nghiệp siêu sao của cô như vậy, không coi chuyện mình bị hạn chế, cấm sóng ngầm là gì, căn bản không coi đây là nhược điểm.
Mà chuyện bí mật của hoàng hậu trong tay hắn, tự nhận có thể uy h.i.ế.p Trang Sinh Hiểu Mộng lại càng mang tới họa sát thân cho hắn.
Nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng đang tiến tới gần, Trang Sinh Tư Ngọc đã hoàn toàn tuyệt vọng. Loại thời điểm này còn dò xét gì cô ấy nữa? Loại người như cô căn bản không có bất kỳ điểm yếu nào. Có lẽ ngay từ đầu đã không nên trêu chọc cô rồi... Mặc dù bề ngoài không có vẻ điên rồ, nhưng cô chẳng khác gì người điên cả!
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt Trang Sinh Hiểu Mộng. Cô nhếch môi, kiếm chỉ Trang Sinh Tư Ngọc.
Trang Sinh Hiểu Lê kinh hãi kêu: "Hiểu Mộng, đừng g.i.ế.c người!"
"Keng...” Một tiếng chấn động vang lên. Thân kiếm đột nhiên bị hai ngón tay kẹp lại. Mũi kiếm chỉ còn cách cổ Trang Sinh Tư Ngọc vài cm.
"Hiểu Mộng, đã lâu không gặp." Một thân hình nam giới hiện ra. Bề ngoài của ông ta nhìn có vẻ rất trẻ tuổi, mặc một bộ đồ cổ trang, khuôn mặt tao nhã, khiến người ta có cảm giác thư thái.
"Lâm Minh Phong?" Trang Sinh Hiểu Lê sợ ngây người: "Không phải ngươi đang trong bệnh viện tâm thần sao?"
Khuôn mặt chợt xuất hiện khiến Trang Sinh Hiểu Mộng hoảng hốt trong chốc lát, không hiểu sao trái tim cũng tỏa ra rung động từ tận linh hồn, ngay cả đầu óc cũng mơ hồ đau đớn.
Tuy nhiên cô biết, người đàn ông này chắc chắn không phải là Lâm Minh Phong, chỉ có bề ngoài tương tự thôi. Không đúng, ngay cả khí chất cũng hơi tương tự. Nếu như lời Trang Sinh Hiên Dật lúc trước nói là thật, như vậy khó trách nguyên thân lại mê luyến Lâm Minh Phong điên cuồng.
Tuyệt đối không thể để người này tồn tại.
"Ngươi chính là Trang Sinh Hiên Kỳ." Trang Sinh Hiểu Mộng áp chế cảm thụ không tự nhiên trong lòng, hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
"Ồ, Hiểu Mộng lại nhớ rõ ta sao?" Dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, Trang Sinh Hiên Kỳ chậm rãi đút cho Trang Sinh Tư Ngọc một viên đan dược: "Hiện tại cảm thấy thế nào?"
Thuốc vừa vào miệng liền tan ngay. Di chứng do sưu hồn mang lại giảm nhẹ đi rất nhiều. Trang Sinh Tư Ngọc cho rằng lời này hỏi mình, nói vẻ rất may mắn: "Ta ổn hơn nhiều rồi. Đa tạ hoàng thúc ra tay cứu giúp."