Nàng chỉ biết trước sau như một theo đuổi đại đạo, đắc đạo phi thăng. Tất cả chướng ngại trên con đường này, đều sẽ bị cô diệt trừ.
"Anh cả, cứu em...” Tiếng kêu thảm thiết của Trang Sinh Tư Vũ còn vang vọng trong hoàng lăng.
Trang Sinh Tư Ngọc nắm chặt nắm đấm, lộ ra nụ cười ôn nhã như thường lệ: "Hiểu Mộng, Tư Vũ không hiểu chuyện mạo phạm đến em, dạy dỗ cũng đủ rồi, có thể nể mặt anh cả mà tha cho nó lần này hay không?"
"Được." Trang Sinh Hiểu Mộng tỏ ra rất dễ nói chuyện.
Trang Sinh Tư Ngọc còn chưa buông lỏng, chợt nghe Trang Sinh Hiểu Mộng báo một con số. Trang Sinh Hiểu Mộng: "Ta không cần nhiều, chút phí tổn thất như vậy là đủ rồi."
Cô muốn tiền, muốn tiền mua tinh cầu linh khí đầy đủ kia, mau chóng vượt qua một kiếp cuối cùng.
Cái gì gọi là không nhiều chứ? Trang Sinh Tư Ngọc suýt chút nữa cắn nát hàm răng, nhiều tiền như vậy, hoàng thất rút ra cũng thấy đau!
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Không nỡ sao?"
"Hiểu Mộng, kỳ thật chúng ta không nên đối đầu nhau như vậy." Trang Sinh Tư Ngọc nhìn về phía bia mộ sau lưng Trang Sinh Hiểu Mộng, mỉm cười đầy thâm ý: "Có một bí mật em không hề biết…”
"Kỳ thật con chính là con gái ruột của Vân Huyên." Bùi Hàm Yên nói dõng dạc, át cả tiếng của Trang Sinh Tư Ngọc.
"Cho nên con không cần áy náy, con vốn là công chúa danh chính ngôn thuận."
Trang Sinh Tư Ngọc bị cướp lời vẻ mặt không vui, mọi người ở đây nghe nói như thế đều kinh hãi thất sắc.
Đón nhận ánh mắt kinh hãi đến từ bốn phương tám hướng, Trang Sinh Hiểu Mộng mím môi, cuối cùng không nói gì. Chân tướng này ngay từ lúc cô nhìn thấy dáng vẻ của Trang Sinh Vân Huyên đã đoán được. Không ngạc nhiên, cũng hoàn toàn không ngạc nhiên. Trong lòng chỉ có lửa giận mãnh liệt khó thở.
Cô ấy không cần người thân.
Sau một hồi im lặng thật lâu.
"Ha ha, không sai." Trang Sinh Tư Ngọc dứt khoát tiếp lời, tiếp tục đắc ý nói: "Hiểu Mộng không có huyết thống với phụ hoàng là thật, mới đầu chỉ dựa vào điều này đã phán định em và Thi Thi bị nhầm lẫn. Nhưng em và hoàng hậu thật sự có quan hệ mẹ con!"
"Trang Sinh Hiểu Mộng và hoàng hậu...”
Nghe được giọng nữ kinh hoàng bên tai, Trang Sinh Tư Ngọc mới chú ý tới sự tồn tại của Trang Sinh Thi Thi.
"Đúng vậy, Thi Thi em còn nhớ không? Ta đón em về hoàng cung, em đúng là con gái ruột của phụ hoàng, con cái của ông ấy trong dân gian đâu chỉ có một mình em. Ha ha ha ha...”
Trang Sinh Thi Thi không thể tin được: "Cho nên, ngay từ đầu anh đã biết chân tướng?"
"Đúng vậy, bây giờ mày chỉ là một đứa con vô dụng mà thôi, không hề có giá trị lợi dụng.”
Nói xong, Trang Sinh Tư Ngọc không để tâm đến Trang Sinh Thi Thi, hắn vô cùng đắc ý nhìn về phía Trang Sinh Hiểu Mộng: "Giờ mày đã hiểu chưa? Mày là đứa con do hoàng hậu ngoại tình mà có."
"Hoàng hậu rất yêu con gái mình, trước khi bà ta c.h.ế.t đều tự mình chăm sóc mày. Cái c.h.ế.t của bà ta là do mày, nếu không phải do bà ta nhờ cậy thuộc hạ cũ chăm sóc mày, mày cũng không thể làm công chúa nhỏ tận hai mươi năm."
Trang Sinh Hiểu Mộng bình tĩnh đến đáng sợ: "Có liên quan gì đến các ngươi?"
Liên quan gì đến bọn họ chứ?
Có ý đồ dùng huyết thống thân tình mẹ con để ép cô quy thuận sao?
Trang Sinh Tư Ngọc cười lạnh: "Hiểu Mộng, mày vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn. Nếu chống lại, e rằng sẽ không có kết cục tốt...”
Lời còn chưa dứt, Trang Sinh Hiểu Mộng đã xuất hiện ở trước mắt. Trang Sinh Tư Ngọc hoảng sợ, nhưng đã sớm có chuẩn bị khởi động phòng ngự.
Xung quanh thân thể hiện lên một tầng bình phong trong suốt, chống đỡ chưởng phong của Trang Sinh Hiểu Mộng đánh đến, Trang Sinh Tư Ngọc chợt cảm thấy an toàn.
"Vô dụng thôi Hiểu Mộng, anh cả khuyên mày đừng giận quá mất khôn, ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao?" Trang Sinh Tư Ngọc buồn rầu: "Chẳng lẽ trước đó anh đối xử không tốt với mày sao?"