Trợ lý nhịn không được mở miệng: "Cô Trang Sinh chắc sẽ không ở lâu đâu."
Cô ấy vốn không có tâm sự nghiệp, Bùi phu nhân bà mau khuyên nhủ cô ấy đi.
Bùi Hàm Yên: "Vậy sao, Hiểu Mộng vui vẻ là tốt rồi, ta có thể nhìn thấy Hiểu Mộng khỏe mạnh đã rất thỏa mãn."
Trang Sinh Hiểu Mộng cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Bùi phu nhân: "Bùi phu nhân, chắc bà không thể nhìn thấy cuộc sống hằng ngày của ta được đâu, không bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi nơi này."
Bùi Hàm Yên thu lại ý cười: "Con muốn đi đâu vậy?"
Trang Sinh Hiểu Mộng nghiêm túc: "Một nơi rất xa, hơn nữa các ngươi không đi được."
Chỉ cần giải quyết xong kẻ chủ mưu cuối cùng, cô có thể thoải mái tu luyện chuẩn bị phi thăng, không gặp lại những người này nữa.
Trợ lý: "Thề sống c.h.ế.t đi theo đại thần!"
Buồn cười, hắn vẫn người đại diện kiêm trợ lý của đại thần, muốn bỏ lại hắn là chuyện không thể.
Bùi Hàm Yên nhịn không được cười, đứa nhỏ này thật đáng yêu.
Ngày giỗ của hoàng hậu nháy mắt đã đến.
Trước đó, hoàng thất cũng không có ý che giấu, công khai hạn chế khiến các nền tảng lớn ít đưa những video về Trang Sinh Hiểu Mộng. Ngăn cản các tài nguyên của cô, dùng mọi phương thức khiến cô ít được lên sóng nhất.
Chẳng phải cô rất lợi hại sao, lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì? Đây chính là xã hội văn minh Tinh tế. Tự cho là có thể thoát ly khỏi sự khống chế của hoàng thất, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay năm ngón của Trang Sinh Tư Ngọc hắn.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang lúc đỉnh cao bị ép xuống vực sâu, chậm rãi mất đi hết thảy. Lúc này cấp dưới báo: "Đại hoàng tử điện hạ, Trang Sinh Hiểu Mộng đi đến nghĩa trang hoàng gia rồi!"
"Ha ha ha...” Trang Sinh Tư Ngọc nhịn không được từ cười nhẹ đến cười to ra tiếng, nhìn xem, cô còn không phải bị ép khuất phục rồi sao?
Thân là hoàng đế Trang Sinh Hiên Dật không làm được, công chúa thật Trang Sinh Thi Thi không làm được. Mấy tỷ cư dân mạng cũng không làm được. Duy chỉ có hắn là có bản lĩnh ép Trang Sinh Hiểu
Mộng đi vào khuôn khổ, khiến cô ngoan ngoãn nghe lời.
"Cạch. Quân cờ hạ xuống, ván này hắn đã thắng.”
"Đi, bãi giá đến hoàng lăng."
Hoàng lăng không phải ai cũng có thể đi vào. Bùi Hàm Yên là bạn cũ của hoàng hậu nên dễ dàng vào trong. Trang Sinh Hiểu Mộng cũng có thể, vì thân phận của cô trong ngọc phả vẫn chưa bị xóa bỏ.
Nghĩa trang rất lớn, không giống với cuộc sống hiện đại của Trang Sinh Hiểu Mộng. Nơi này mai táng không chỉ là t.h.i t.h.ể của chủ nhân mộ, còn có thể bảo tồn được quá khứ của chủ mộ, thậm chí là hình chiếu khi còn sống, giọng nói và nụ cười.
Bùi Hàm Yên không có biểu hiện gấp gáp, còn có lòng dạ kể cho Trang Sinh Hiểu Mộng nghe về vinh quang gia tộc Trang Sinh. Ngàn năm trước tướng quân c.h.ế.t trận, và công chúa vì để bảo vệ toàn bộ tinh cầu mà đồng quy vu tận với thú biến dị.
Bia mộ cũng ghi lại sự tích cuộc đời của mỗi một chủ mộ, niên đại càng đi xa, công tích càng ngày càng chấn động.
Cuối cùng dừng ở trước mộ Trang Sinh Vân Huyên, Bùi Hàm Yên thở dài một tiếng, “Chúng ta, rất lâu rồi không gặp mặt."
Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn cùng với tiếng lễ nhạc hoàng gia ồn ào.
Nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện ra trước mặt, Trang Sinh Hiểu Mộng không quay đầu lại, một suy đoán xuất hiện trong đầu cô.
"Trang Sinh Vân Huyên?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhíu mày đọc ra cái tên trên bia mộ.
Số liệu tạo thành người giống hệt khi còn sống, dịu dàng mỉm cười với cô.
Trái tim Trang Sinh Hiểu Mộng cũng trầm xuống.
"Trang Sinh Hiểu Mộng, đúng là ngươi đã tới." Trang Sinh Tư Vũ đắc ý mở miệng trước: "Hiện tại ngươi nhận sai vẫn còn kịp."
"Ngươi không muốn bị phong sát toàn Tinh tế chứ?"