"Lớn mật. Có gan dám gọi thẳng tên húy của trẫm…” Nghĩ tới vừa rồi mình vừa bị cấm ngôn, Trang Sinh Hiên Dật cũng sợ hãi, giọng điệu yếu hẳn đi, "Tất nhiên là trẫm có anh chị em. Trẫm có một em trai cùng mẹ là Trang Sinh Hiên Kỳ. Khi ngươi còn bé, phần lớn là nhờ hắn trông nom đó."
Trang Sinh Hiểu Mộng mở bừng hai mắt: "Ồ...”
Sắc mặt Trang Sinh Tư Ngọc tái mét đi tại chỗ, điên cuồng đưa mắt ra hiệu.
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Tại sao ta lại không nhớ rõ ông ta?"
"Tại sao ngươi lại không nhớ rõ chứ?" Vẻ mặt Trang Sinh Hiên Dật trêu tức: "Trước kia ngươi yêu ngôi sao kia tới c.h.ế.t đi sống lại không phải là vì...”
Ý thức được lời này không thích hợp, ông ta bỗng dừng lời, vung mạnh tay áo bỏ đi.
"Bãi triều!"
Sợ lại xảy ra chuyện, Trang Sinh Hiên Dật lặn mất tăm.
"Ngươi chờ chút." Trang Sinh Hiểu Mộng túm lấy Trang Sinh Thi Thi cũng đang muốn chạy mất: "Nói rõ ràng rồi hãy đi."
Trang Sinh Thi Thi: "... Ngươi còn muốn biết cái gì nữa?"
Trang Sinh Tư Ngọc tiến lên, nói: "Hiểu Mộng, ngươi còn gì không biết có thể hỏi ta."
Trang Sinh Hiểu Mộng nói thẳng: "Vậy ngươi đứng chờ bên cạnh đi đã."
"... Được thôi."
Vẻ mặt Trang Sinh Tư Ngọc nghẹn lại, nở nụ cười dịu dàng theo bản năng: Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi rõ ràng hết những chuyện có thể hỏi, vậy mà lại phát hiện ra dấu vết Trang Sinh Thi Thi rõ ràng đã bị xóa ký ức. Vì thế cô cũng không hỏi được bao nhiêu thông tin có ích.
Cô nghĩ tới chủ nhân thân thể này, những ký ức vụn vặt trong đầu cô ấy không hoàn toàn là do hồi nhỏ chậm lớn, giờ lại kết hợp thêm lời của Trang Sinh Hiên Dật đã nói...
"Trang Sinh Hiên Kỳ là em trai của Trang Sinh Hiên Dật?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn về phía Trang Sinh Tư Ngọc, hỏi.
"Ừm, hình như có một người chú như này." Trang Sinh Tư Ngọc ra vẻ đang cố nhớ lại: "Nhưng hắn không thường tới hoàng cung."
"Hồi nhỏ ta được hắn chăm sóc đúng không?" Trang Sinh Hiểu Mộng lại hỏi tiếp.
Trang Sinh Tư Ngọc nói: "Chuyện này thì ta không rõ, hồi Hiểu Mộng khi còn nhỏ đều do chuyên gia chăm sóc, còn phụ hoàng thì không cho phép bọn ta được tới quá gần, lo cho chúng ta không hiểu chuyện làm em bị thương."
Trang Sinh Hiểu Mộng lại hỏi thêm, đáng tiếc Trang Sinh Tư Ngọc nói chuyện rất khéo léo, cứ nói vòng vo mãi nên chẳng hỏi được bao nhiêu câu có ích cả.
Trang Sinh Tư Ngọc: "Hiểu Mộng, dù sao chúng ta cũng từng là anh em, sao bây giờ em lại tỏ ra xa lạ với anh như thế?"
"Đừng chơi trò tình cảm với ta." Trang Sinh Hiểu Mộng vừa nghe giọng điệu này thì lập tức mất kiên nhẫn: "Có gì thì nói luôn."
Trang Sinh Tư Ngọc nói: "Hiểu Mộng, ngươi có đồng ý làm người đại diện cho sản phẩm mới của chúng ta không?"
"Không được." Trang Sinh Hiểu Mộng từ chối ngay.
Trang Sinh Tư Ngọc vô cùng chân thành nói: "Vì sao lại từ chối? Bây giờ ta có quyền lên tiếng trong gia tộc, mà tiếng tăm của ngươi cũng vang xa khắp toàn Tinh Tế. Chúng ta mà bắt tay chắc chắn sẽ toàn thắng."
Trang Sinh Hiểu Mộng nghe vậy thì bật cười, nói: "Không có chuyện đó."
"Hiểu Mộng!" Trang Sinh Tư Ngọc nghe vậy thì hơi sốt ruột: "Em cũng đã thấy được thành ý của ta rồi đấy, em còn không vừa lòng chỗ nào thì cứ nói. Bây giờ ta đang đứng ở góc độ của một thương nhân, chân thành mong được cùng hợp tác với em."
Trang Sinh Tư Ngọc nói chậm lại: "Chỉ cần em muốn là em có thể quay về hoàng thất, khôi phục thân phận công chúa, tiếp tục hưởng thụ vinh quang và địa vị tôn quý của một cô công chúa ở hoàng thất. Ta đảm bảo sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ thân phận của em...”
"Những lời nói nhằm vào em trên mạng sẽ biến mất hoàn toàn. Em sẽ dùng thân phận công chúa nhỏ quay về hoàng thất một cách hợp tình hợp lý và vinh dự nhất."