Trang Sinh Thi Thi bị lời này chặn họng, nghẹn lời: "Ngươi, ngươi không hiểu! Sau đó ta đã cố gắng khiến mình trở nên ưu tú...”
Trang Sinh Hiểu Mộng đáp: "Thì ngươi đã rất ưu tú rồi. Không cần phải so sánh với ta."
Trang Sinh Thi Thi nghe thế liền giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra Trang Sinh Hiểu Mộng lại không hề trào phúng mình.
"Nhưng, nhưng mà ta muốn phụ huynh đều công nhận ta...”
"Vậy ngươi cố gắng như vậy, bọn họ có thay đổi gì không?" Trang Sinh Hiểu Mộng càng nghe càng không hiểu.
"Sự công nhận của bọn họ đáng mấy xu tiền? Bọn họ không công nhận ngươi, chẳng lẽ ngươi không ưu tú nữa à? Chẳng lẽ ngươi bị đuổi ra khỏi hoàng cung, không làm được công chúa nữa chắc?"
"Ta chỉ, ta chỉ muốn...”
Trang Sinh Thi Thi cố gắng tìm lý cho cho mình, thế nhưng nói đến đây, giọng điệu liền tự giác yếu đi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Thế nên cô càng suy xét được kỹ hơn.
Hình như Trang Sinh Hiểu Mộng nói có lý.
Trang Sinh Thi Thi nhìn phụ hoàng đang ngồi trên ngôi hoàng đế, coi như không thấy cô, lại nhìn anh cả lạnh lùng vô tình bên cạnh... Quay đầu nhìn lại những hành động của mình trong khoảng thời gian này, phát hiện ra tất cả đều là do mình tình nguyện, nghĩ mà giật mình.
DTV
Trang Sinh Hiểu Mộng thấy cô đã khôi phục bình tĩnh liền ngừng vận chuyển linh lực. Xem ra cứu được rồi. Lần này ít nhất cũng không giống Lâm Minh Phong, bị hủy hoại thần trí, chặt đứt manh mối.
"Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi nghe ai nói hươu nói vượn mà hận ta sao?" Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi Trang Sinh Thi Thi.
"Hắn nói, hắn tên là Trang Sinh Hiên…” Trang Sinh Thi Thi hơi hốt hoảng, "Ta... Ta không nhớ nổi. Ta chỉ nhớ hắn cũng là người của gia tộc Trang Sinh, hình như còn nói với ta...”
"Được rồi!" Đột nhiên Trang Sinh Tư Ngọc cao giọng, nói: "Hiểu Mộng, nếu Thi Thi đã biết sai, chuyện này nên dừng ở đây thôi."
"Hừ." Trang Sinh Hiểu Mộng dùng thuật cấm ngôn với Trang Sinh Tư Ngọc luôn.
"Ta cho ngươi nói chuyện sao?"
Trang Sinh Tư Ngọc: "?!"
Trang Sinh Hiểu Mộng lại nói: "Tiếp tục đi."
"Ta không nhớ rõ nữa." Vẻ mặt Trang Sinh Thi Thi mờ mịt.
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Vậy thì nghĩ tiếp đi. Đến bao giờ nhớ ra thì thôi."
Hiện giờ Trang Sinh Thi Thi muốn khóc ra nước mắt: "Thật sự ta không nhớ ra nữa. Ta đưa tài khoản cho ngươi trước nhé."
Trang Sinh Hiểu Mộng cầm lại được tài khoản, suy nghĩ một chút, giải cấm ngôn cho hai người, định mang Trang Sinh Thi Thi đi, trở về từ từ tìm đầu mối.
"Hiểu Mộng!" Trang Sinh Tư Ngọc phản ứng rất nhanh: "Ngươi đừng đi vội. Chúng ta còn có việc cần thương lượng từ từ."
Trang Sinh Hiểu Mộng đáp: "Ai rảnh rỗi mà thương lượng từ từ với ngươi?"
Trang Sinh Tư Ngọc thầm nắm chặt nắm tay trong ống tay áo, vẻ tươi cười trên mặt lại vẫn ôn hòa như cũ: "Hiểu Mộng, hôm nay ngươi đã nổi tiếng toàn bộ tinh tế, bôn ba một mình cũng quá vất vả. Gia tộc Trang Sinh chúng ta có tài nguyên, có quan hệ, sao không hợp tác cùng có lợi chứ?"
Trang Sinh Hiểu Mộng đánh giá thật kỹ Trang Sinh Tư Ngọc một lần. Đây quả thật là một người bình thường, không có tu vi.
"Không được. Ngươi không có thiên phú tu luyện, không có giá trị hợp tác."
Trang Sinh Tư Ngọc: "Hả?"
"Hiểu Mộng, ta biết thật sự ngươi có hiểu chút tiên thuật." Trang Sinh Tư Ngọc nói năng lưu loát ngay.
"Vừa hay trong tàng thư các của hoàng thất chúng ta cũng có mấy quyển bí tịch tu tiên. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, lúc nào cũng chào đón ngươi tiến cung."
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Truyền thuyết về hoàng thất các người là thật à?"
"Hừ! Chỉ là lời vô căn cứ!" Trang Sinh Hiên Dật không nén nổi, giận dữ nói.
Ông ta vừa nói, Trang Sinh Hiểu Mộng liền như nghĩ tới điều gì.
"Tên ngươi là Trang Sinh Hiên Dật, ngươi có anh chị em gì không?"