Công Chúa Giả Livestream Làm Ruộng

Chương 189




Trang Sinh Tư Ngọc cười châm chọc: "Không ai cướp ngôi vị hoàng đế của người."

Nhìn vẻ mặt khoái ý lạnh như băng của chư vị ngồi dưới, Trang Sinh Hiên Dật chợt hiểu ra, thật ra vị hoàng đế này vốn không có bao nhiêu quyền hạn.

Mà ông ta chỉ là chủ nhân của gia tộc Trang Sinh trên danh nghĩa mà thôi.

"Ơ, nhiều người như vậy, thật náo nhiệt."

Trang Sinh Hiểu Mộng một chân đá văng cửa lớn cung điện thì thấy bên trong đã đứng đầy người.

Đôi mắt nhìn tới, quan sát cô nghênh ngang tiến vào cung điện.

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Hình như ta đến không đúng lúc."

Nhưng cô cũng không có ý định rời đi, mà tự mình tìm một vị trí, có vẻ muốn ngồi hóng chuyện.

"Khụ khụ...” Hằng giọng, Trang Sinh Tư Ngọc nói vẻ nghiêm túc: "Không, Hiểu Mộng, em tới rất đúng lúc."

"Lớn mật, xông vào hoàng cung. Ngươi làm gì có tư cách tiến cung?" Sắc mặt Trang Sinh Hiên Dật nghiêm nghị, quát lớn.

Dù nói thế nào, đứa con gái ngỗ nghịch bị đuổi khỏi hoàng cung, xóa tên trên gia phả Trang Sinh Hiểu Mộng này cũng không có tư cách đứng trên đại điện của ông ta.

"Ông câm miệng trước đi." Trang Sinh Hiểu Mộng thuận tay dùng luôn thuật cấm ngôn.

Trang Sinh Hiên Dật: "!!!"

Ông ta quá kinh hãi, phát hiện ra không ngờ bản thân lại không thể lên tiếng nữa. Con sói mắt trắng này đã dùng thủ đoạn gì chứ.

Trang Sinh Tư Ngọc liếc nhìn về phía đài cao một cái, tiếp tục nói chuyện với Trang Sinh Hiểu Mộng. Những tộc nhân còn lại cũng không để ý tới hắn.

Trang Sinh Hiên Dật hò hét chói tai nhưng không phát ra tiếng động, trầm mặc sụp đổ. Đáng tiếc chẳng ai để ý. Hai mắt ông ta dần dần bị vẻ tuyệt vọng bao trùm.

"Phụ hoàng! Phụ hoàng, không biết anh cả và anh hai đi đâu rồi...”

Lúc này giọng nói lo lắng, tràn ngập vẻ tủi thân của Trang Sinh Thi Thi truyền từ cửa đến. Cô còn chưa thấy rõ tình hình trong đại điện, chỉ vừa xách váy vừa lảo đảo xông về phía ngôi cao.

"Hu hu... Phụ hoàng!"

"Đám bạo dân trên mạng kia bảo ta trả lại tài khoản. Rõ ràng tài khoản kia là thuộc về ta... Ta muốn tìm anh cả hỗ trợ, nhưng anh cả nói hắn bận rộn nhiều việc, không rảnh. Ta lại đi tìm anh hai, không ngờ anh hai bảo ta đừng quấy rầy hắn! Còn trừng mắt với ta, nói cuộc sống quan trọng, cái cuộc sống chó má gì chứ…”

Trang Sinh Thi Thi nói hết lời, phát tiết cảm xúc một hồi, sau đó mới phát hiện ra tình hình dường như không đúng.

Vì sao vẻ mặt phụ hoàng lại phức tạp và dữ tợn như vậy? Vì sao không nói lời nào?

Còn những người trên đại điện này... Cô ngẩng đầu nhìn lại.

Không ngờ anh cả Trang Sinh Tư Ngọc cũng ở đây!

Rõ ràng hắn ta mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn cô lại lạnh lùng đến đáng sợ. Xung quanh có một đám người lạ mặt, nhìn quần áo có lẽ là họ hàng.

Nhưng tại sao bọn họ lại dùng ánh mắt này nhìn cô?

Trang Sinh Thi Thi rùng mình một cái, bỗng cảm thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia.

Trang Sinh Hiểu Mộng!

"Tại sao cô ta lại ở đây? Phụ hoàng! Ngài mau bắt tên giả mạo này lại!"

"Phụ hoàng?"

Không được phụ hoàng đáp lời, cô vội vàng đi về phía Trang Sinh Tư Ngọc: "Anh cả!"

Trang Sinh Tư Ngọc đáp: "Đủ rồi, Thi Thi. Em đã tới rồi thì trả lại tài khoản cho Hiểu Mộng đi."

"Anh cả?" Hai mắt Trang Sinh Thi Thi mở lớn trợn trừng, giống như đang nằm mơ. Không thể nào, anh cả vốn thân thiết dịu dàng với cô, sao lại có thể nói ra những lời này?

"Thi Thi." Thấy Trang Sinh Thi Thi không có phản ứng gì, Trang Sinh Tư Ngọc lại đề cao giọng.

"Anh cả, sao anh lại đứng về phía đồ giả mạo kia?"

Giọng điệu Trang Sinh Tư Ngọc lạnh tới đáng sợ: "Đừng lãng phí thời gian nữa. Tự ngươi giao tài khoản ra, hay ta tới lấy đây?"

"Không!!" Trang Sinh Thi Thi sụp đổ, lắc đầu quầy quậy. Không ngờ anh cả của cô lại thiên vị đồ giả mạo kia: "Ta không giao!"