Công Chúa Đón Dâu

Chương 87: Toàn Kịch




Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, từ khi Đản Đản đẩy ngã Tư Vực, Hoàng Đế nhìn Đản Đản là càng ngày càng thuận mắt, cũng bởi vì nữ nhi luôn luôn hung hăng ngang bướng của mình cuối cùng đã bị tiểu tử này ăn gắt gao, bây giờ Tư Vực trừ lúc trước mặt đại thần ra, thì hoàn toàn chính là một tiểu nữ nhân, quả nhiên qua cuộc sống phu thê thì nữ nhân cùng trước kia không giống nhau. Ngoài ra, Hoàng Đế lại là gừng càng già càng cay, không có chuyện gì liền cùng con rể tụ tập với nhau suy nghĩ mấy cái chuyện đó, lại ăn bổ uống bổ, cả ngày thần thần bí bí, sau đó ngay cả ba vị hoàng tử cùng Huyễn Linh Sa cũng dính vào. Mà nhờ thế mà tiểu nữ nhân nhà bọn họ cũng đều được.. Hắc hắc... Ngại nói a!

Bây giờ, Đản Đản mỗi ngày đều dùng phương pháp mềm dẻo kéo Tư Vực đến trên giường vận động, trong tẩm cung Phủ Công Chúa đều là "hàng đêm hoan ca", trừ bỏ những ngày Công Chúa có nguyệt sự, thời gian còn lại đều là đánh trận hăng say. Mà đối với Tư Vực mà nói, mình quả thực là thua thiệt lớn, bởi vì Tư Vực phát hiện, từ lần đó bị đại đầu đất ăn thịt, nàng liền nhận thấy bản thân không có biện pháp, lỗ tai không chịu nổi mỗi khi nàng cọ vào, lòng cũng không vững nổi, hơn nữa còn bị nàng dụ dỗ, thậm chí đến chuyện phòng the càng không có quyền chủ động nữa. Cũng không biết là đầu đất này là học được từ ai, lợi hại ghê gớm, mỗi lần đều khiến cho mình 囧 囧, xấu hổ không chịu nổi, bị nàng táy máy cả người, còn phát ra tiếng ngâm phóng đãng.

Thế nhưng, những thứ này đều là thứ yếu, khiến cho mình không chịu được chính là, Đản Đản không những hành hạ thân thể mình đồng thời còn dùng ngôn ngữ tàn phá ý chí mình, hy vọng nàng dừng lại khí thế hừng hực kia và không muốn bởi vì những lời khích lệ kia của nàng mà khiến mình ngượng ngùng đến không đất dung thân, tóm lại chính là bản thân không có nổi một ngày trở mình....

Hai tháng trôi qua, Đản Đản vẫn xuân phong đắc ý như cũ. Nhưng là mấy ngày gần đây, dường như thân thể Tư Vực có chút không thoải mái, luôn là cảm thấy mệt mỏi, nhìn thấy thức ăn dầu mỡ liền không buồn ăn, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu cũng nghi hoặc có phải hay không là... Cho nên, mọi người vì muốn an tâm! Đản Đản quyết đinh chẩn mạch cho Tư Vực. Bận rộn nhất lục thập tam chiêu*, Đản Đản là chắc chắn khẳng định nói với mọi người, Tư Vực có thai.

*: Theo đông y, ý là đi một vòng mạch trong người, lại trở lại, hiểu rõ được mạch tượng rồi.

Cái kết quả này đối với rất nhiều người mà nói, nhất là các bạn quần chúng là một chuyện đả kích không nhỏ. Hai nữ hài tử làm sao có thể sinh bảo bảo chứ?!! Nhưng là đại đầu đất của chúng ta vẫn không quan tâm bọn họ, cái gọi là yêu một người thì phải yêu toàn bộ thứ thuộc về nàng, bao gồm cả bảo bảo trong bụng nàng! Vì vậy, cho dù Đản Đản có khó chịu, hay là vui vẻ thì cũng đều chiếu cố mẹ con Tư Vực, ngày ngày đều xem như bảo bối mà che chở. Thấy biểu hiện của Đản Đản, chuyện này khiến Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng Tư Vực đều rất cảm động, vì vậy vào một hôm, Hoàng Hậu liền đem thân thế của Đản Đản nói cho đôi vợ chồng. Biết được thân thế về Đản Đản, lại biết bảo bối trong bụng Tư Vực đúng là hài tử của mình, Đản Đản càng dụng tâm thương yêu hơn, mỗi ngày hạnh phúc vui vẻ chờ ngày tiểu bảo bảo xuất thế..

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đã đến lúc Tư Vực lâm bồn, vào hai ngày trước trong phủ Trấn Tây Hầu đã truyền tới tin tức, Phạm Ngưng Toa hạ sinh được một tiểu Thế Tử, Hoàng Đế ban tên là Phạm Vũ Hạo, sắc phong làm Huyễn Linh Vương. Hơn nữa, Hoàng Đế cùng Trấn Tây Hầu quyết định thân càng thêm thân, chờ đến khi Tư Vực sinh được tiểu Công Chúa, lập tức sẽ tứ hôn cho Vũ Hạo. Cho nên, để đáp ứng nguyện vọng của quần chúng, sai một thời gian rất dài tràn đầy tiếng thét chói tai đến tê tâm liệt phế, Tư Vực rốt cuộc đã hạ sinh được một nữ hài. Đản Đản như một làn khói vọt vào nội thất, nắm lấy tay Tư Vực, an ủi ái thê...

"Vực Vực! Khổ cực cho ngươi!" Đản Đản đau lòng nói..

"Hứ! Mau nhìn xem nữ nhi của chúng ta." Tư Vực yếu ớt nhưng cao hứng nói.

Bà mụ ôm tiểu Công Chúa tới, giao trên tay Đản Đản. Chỉ thấy tiểu hài tử này làn da trắng nõn, đôi tay siết thành quả đấm nhỏ quả thực khả ái, gương mặt xinh đẹp như một Tư Vực thu bé lại, một chút cũng không giống dáng vẻ ngây ngốc của Đản Đản.

"Ha Ha! Ta làm cha rồi! Ha ha! Vực Vực! Vực Vực! Ngươi nhìn đi! Tiểu bảo bối thật là giống ngươi!" Đản Đản ôm đứa bé đến mép giường.

Lúc này tiểu bảo bối mở một cặp mắt thật to, mắt trái đen nhánh như mực vẽ, mắt phải trong xanh như biển khơi, thấy thế Đản Đản cùng Tư Vực liền cười khanh khách, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Lúc này, Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng dẫn theo con trai con dâu đến, cùng nhau xem chuyện kỳ trân dị bảo này, mọi người chen lấn nghiên cứu con mắt xanh lam của đứa bé, thỉnh thoảng còn phải nhìn nhìn sang con mắt trái màu bạc của Đản Đản, không khỏi khâm phục dị tộc thần kỳ.

Ba vị Hoàng Tử tổng cộng có bốn hài tử, nhưng tất cả đều là nam hài tử, ngay cả đứa bé được cưng chìu nhất của Quận chúa Phạm Ngưng Toa cũng là nam hài, thế cho nên Tư Vực lần này sinh tiểu bảo bối liền trở thành ngọc quý trên tay, đón nhận ngàn vạn sủng ái của mọi người.

"Vực Nhi." Hoàng Hậu ngồi ở mép giường hiền hòa nhìn nữ nhi của mình đã trở thành người mẹ.

"Mẫu Hậu!" Tư Vực ngọt ngào cười một tiếng.

"Hài tử này đã đặt tên chưa vậy?" Hoàng Hậu nói.

"Còn chưa có." Tư Vực.

"Cái gì? Còn chưa có sao? Tiểu tử! Chiếm lấy nữ nhi của trẫm, giờ lại còn sinh cho ngươi một tiểu nữ, có phải ngươi cũng nên đặt một cái tên hay không a?!" Hoàng Đế ôm tiểu ngoại tôn nói, nhìn tiểu bảo bối kia hướng về phía hắn cười, cao hứng đến không thể khép miệng.

"Ách... Hắc hắc, ta cũng không biết, chưa từng nghĩ." Đản Đản xoa xoa cái đầu tròn của mình.

"Cái gì? Vậy ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì a?!!" Hoàng Đế nghe vậy cả giận.

"Hắc hắc, cả ngày đều nghĩ sắp có hài tử!" Đản Đản thành thật trả lời.

"Hừ! Thật là một đại đầu đất!" Hoàng Đế nói, "Vực Nhi con có nghĩ được tên nào hay không?".

"Phụ Hoàng, Vực Nhi cũng chưa từng nghĩ tới, không bằng Phụ Hoàng đặt cho đứa nhỏ này một cái tên đi."

"Cái này..." Hoàng Thượng mặc dù rất muốn, nhưng là trong lúc nhất thời cũng chưa nghĩ ra được gì, vì vậy sau một hồi mọi người đùng đẩy lẫn nhau, rốt cuộc quyết định kêu thái tử phi Ngu Hoàng tới. Nghĩ đến lúc đó, nhi tử của Ngu Hoàng chính là được Tư Vực đặt tên, lần này xem như là trả lại.

Ngu Hoàng ôm lấy tiểu Công Chúa, nhìn lại nhìn, cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu vô cùng, bây giờ nhìn theo dáng dấp Tư Vực mà đoán vậy, mấy năm nữa đứa bé này nhất định là hậu sinh khả úy, khi lớn lên tuyệt đối xinh đẹp như hằng nga giáng thế. Suy nghĩ hồi lâu Ngu Hoàng mới mở miệng nói: "Hữu nhãn kính lam như hải, mục quang thanh triệt tự tuyền*, vậy gọi Lam Tuyền đi.".

*: Mắt phải trong xanh như nước biển, ánh mắt trong trẻo như suối.

Rồi sau đó, tiểu Công Chúa liền màng tên Lam Tuyền, Hoàng Đế còn phong tước hiệu là Minh Linh Công Chúa, hy vọng về sau đại diện cho Minh Linh tộc, tiếp lại chỉ hôn cho Lam Tuyền, chiêu Thế Tử Phạm Vũ Hạo làm Phò Mã.

Cũng lại là sau đó, bởi vì Minh Linh Công Chúa ra đời, độc Phi Tiên mà Hoàng Hậu trúng phải cũng được hóa giải, hoàng thất một nhà từ đây sống hạnh phúc bên nhau. Mà hai người diễn viên chính của chúng ta vẫn cứ tiếp tục phấn chiến, không ngừng cố gắng, tranh thủ chế tạo ra tiểu Công Chúa thứ hai cho Triêu Quốc!

- -------------------------------------------------------------------------------