Công Chúa Đón Dâu

Chương 73: Rừng Hắc Ám (Nhị)




"Aaaaaaaaaa!" Đản Đản thét to, Ngu Hoàng cả kinh, mà quái vật đang bước vào hang động cũng bị y làm hoảng sợ chạy ngược ra ngoài.

Ngu Hoàng không kịp trách cứ việc la hét của Đản Đản, mà là kinh hồn bạt vía từ từ len lén nhìn ra hướng bên ngoài cửa hang, Đản Đản tỉnh hồn lại cũng lén lén lút lút nhìn hướng ra phía ngoài, mà quái vật đang giật mình vì tiếng thét của Đản Đản không hẹn mà gặp cùng ở cửa vô tội nhìn hai người. Chỉ thấy quái vật này, móng vuốt thật dài, sắt nhọn, lại phối hợp thân hình nho nhỏ, bạch bạch, mao mao, trên thân thể tròn vo kia của nó hoàn toàn không tương xứng.

"Cái này.. Là cái gì?" Ngu Hoàng chợt cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhìn đến dáng dấp này tương tự Đồn Thử (Chuột Lang), nhưng móng vuốt và dáng dấp này thật không phù hợp, quả thật kỳ lạ mà.

"Ngươi..." Đản Đản mới vừa muốn nói cái gì, liền nghe thấy ngoài động truyền đến một tiếng kêu chói tai, nguyệt quang chiếu rọi, liền nhìn thấy một con đại điểu hướng phía quái vật kia lao xuống, nhưng vào lúc này, Đản Đản cũng không suy nghĩ nhiều, kéo "quái vật" kia vào trong động cây, khiến nó trốn khỏi việc bị đại điểu tập kích.

Đại điểu tập kích không thành, liền ở động cây kế cận quanh quẩn hồi lâu mới rời đi, mới khiến cho hai kẻ đang ôm nhau chung một chỗ run lẩy bẩy cùng với người mặt đầy phòng bị - Ngu Hoàng bắt đầu bình tĩnh lại.

"Không có sao rồi! Không có sao rồi! Ngươi không có bị thương chứ?"Đản Đản kéo tiểu quái vật trong lòng ngực ra hỏi, chỉ thấy tiểu quái vật một bên phát run một bên kêu "" Miêu miêu~".

"Không cần cám ơn!... A? Cái gì? Ta tại sao cùng người chung một chỗ? Ta là người mà a!" Đản Đản.

"Miêu miêu~" quái vật.

"Ta mặc cái này gọi là khôi giáp, là để bảo vệ mình!" Đản Đản.

"Miêu miêu ~" quái vật.

"Ngươi từ đâu tới a?" Đản Đản.

"Miêu miêu ~" quái vật.

"Ngươi đang làm gì?! Nó chỉ là một quái vật! Ngươi lại cùng nó nói chuyện! Ngươi có phải là bị sợ đến điên rồi không?!" Ngu Hoàng thấy Đản Đản phát điên cùng một con động vật nói chuyện phiếm quả thực cảm thấy y đang cố tình nháo loạn!

"Ngươi thì biết cái gì! Ta có thể nghe hiểu nó nói chuyện! Cái này gọi là thiên.. Thiên phú đó!" Đản Đản phản bác.

"Hừ! Có bệnh!" Ngu Hoàng không tin.

"Miêu miêu ~" quái vật.

Ngu Hoàng vốn là không thèm để ý tới Đản Đản nữa, nhưng là thấy con tiểu quái vật này tựa hồ cũng không có ác ý, nhìn qua nhìn lại hai người với một bộ mặt vô tội, đối với Đản Đản còn kêu "Miêu miêu " đáp lời, có lẽ, Đản Đản là thật có thể nghe hiểu.

"Vậy ngươi nói đi, nó đã nói với ngươi cái gì?" Ngu Hoàng hỏi.

"Ta hỏi nó bị thương không, nó nói không có, cũng cảm ơn ta cứu mạng, sau đó hỏi ta tại sao cùng " con người " chung một chỗ, ta nói cho nó biết ta cũng là người, tiếp nó lại hỏi ta tại sao trên người ta có vảy ( khôi giáp trên người Ngu Hoàng chất lượng kém nên sớm đã bị cành cây xé rách!), ta liền nói cho nó trên người mặc là khôi giáp..." Đản Đản đang thao thao bất tuyệt, nhưng vẫn là bị Ngu Hoàng cắt đứt.

"Bớt nói nhảm! Nói điểm chính!" Ngu Hoàng đoán cũng đoán được mấy lời bọn họ vừa nói.

"Nó nói bọn nó gọi là Mao Cầu Quái chuyên lấy thực vật sinh trưởng ban đêm làm thức ăn, luôn luôn sống ở trong rừng rậm này, cùng Hồng Mao Kiêu khi nãy là khắc tinh. Vốn là vóc dáng đại điểu kia cùng Mao Cầu Quái thành niên quả thật không phân cao thấp, chẳng qua là mình còn nhỏ cho nên mới bị công kích." Đản Đản.

"Vậy ngươi hỏi nó một chút làm sao mới có thể từ nơi này đi ra ngoài." Ngu Hoàng.

"Nó nghe hiểu ngươi nói gì, chẳng qua là ngươi nghe không hiểu nó thôi. Cho nên chính ngươi hỏi không phải tốt hơn sao." Đản Đản khinh thường.

"Nếu ngươi biết ta nghe không hiểu, vậy ta hỏi cũng không phải hỏi vô ích sao?" Ngu Hoàng có chút tức giận nói.

"Ngươi tên gọi là gì?" Đản Đản hỏi cái này mắt nhìn đến bộ lông màu lục của Mao Cầu Quái này.

"Miêu miêu ~" mao cầu quái.

"Nga! Thì ra tên là Cầu Cầu! Ha ha! Ta tên Đản Đản! Tên của chúng ta thật rất hợp a!" Đản Đản cười nói.

"Hừ! Cầu Cầu Đản Đản, thật đúng là phối hợp." Ngu Hoàng. ( Tròn Tròn và Trứng Trứng:))))~)

"Hừ! Cần ngươi quản chắc!" Đản Đản, "Cầu Cầu, ngươi có thể dẫn chúng ta đi ra ngoài không?"

"Miêu miêu ~~" Cầu Cầu.

"Nga... Là như vậy a! Vậy... Theo ý ngươi đi." Đản Đản không biết làm sao.

"Thế nào?" Ngu Hoàng hỏi.

"Nó nói nó cũng không biết làm sao đi ra ngoài, nhưng tộc trưởng của bọn nó biết, cho nên nó trước sẽ phải dẫn chúng ta đi đến nơi đó." Đản Đản.

"Nga? Đi theo nó?" Ngu Hoàng nhìn chằm chằm Cầu Cầu trên dưới nhìn một chút, ánh mắt cảnh giác tràn đầy hoài nghi.

"Miêu ~" Cầu Cầu bị Ngu Hoàng làm sợ, liền trốn vào trong lòng Đản Đản.

" Uy~! Ánh mắt của ngươi là ý gì! Làm gì dử như vậy a!" Đản Đản kêu lên.

"Hừ! Ai biết được con quái vật không rõ lai lịch này có thật là chỉ ăn thực vật!" Ngu Hoàng như cũ nhìn chằm chằm Cầu Cầu không thả.

Đản Đản vốn đang cảm thấy Ngu Hoàng rất vô lý, nhưng nghe câu này ngược lại là trong lòng gõ lên hồi chuông báo động. Hai người các nàng đều không biết sinh vật nơi này, nhưng đều biết nơi này sinh vật tràn đầy linh tính, vạn nhất thật sự là muốn lừa gạt các nàng để đem đi làm bữa ăn tối, đến lúc đó chính là khóc cũng không kịp.

"Cái này..." Đản Đản cũng không có chủ ý.

"Miêu miêu! ~~" Cầu Cầu nhìn một chút Đản Đản lập tức vội la lên.

" Ừ..." Đản Đản bây giờ rất phiền, rất khó khăn, Cầu Cầu đã đem bản thân "trong vắt" nói thật như vậy mà, nhưng là...

"Hừ! Hay là ngươi đi đi, tự chúng ta cũng có thể tìm được lối ra." Ngu Hoàng đối với Cầu Cầu nói, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần, rất rõ ràng đây là bộ dáng "Chúng ta không tin ngươi ".

"Miêu miêu ~" Cầu Cầu ngẩng đầu nhìn Đản Đản như cũ vẫn không dám lên tiếng, biết y nhất định là nghe theo Ngu Hoàng, mà không tin mình, vì vậy liền rời đi.

Nhưng là, Cầu Cầu từ từ bước tới của động, mặt đầy đều là biểu tình ủy khuất, nhưng người ta đã hạ lệnh tiễn khách, đạo lý tiên lễ hậu binh ai cũng hiểu, Đản Đản sợ Ngu Hoàng như vậy, tiếp tục ở lại khẳng định không có trái cây ăn, cho nên, cuối cùng vẫn thức thời rời đi, nhưng trước khi đi hay là "Miêu " mấy tiếng báo cho Đản Đản một chút về nguy hiểm trong rừng này.

Cầu Cầu nói, nơi này buổi tối chỉ có Hồng Mao Kiêu qua lại, những thứkhác cũng không có gì có thể sợ, nhưng khi đến ban ngày, Hồng Mao Kiêu cũng đingủ, thì những độc trùng, độc thảo ngược lại là hoạt động, hơn nữa, nghe tộctrưởng nói, nơi này đã từng có một ít người rất lợi hại đã tới, lấy rất nhiềucái được gọi là "Mê trận " đểđặt bẫy, ngay cả những người đó cũng không cách nào toàn thây trở về, đây cũnglà nguyên nhân vì sao Mao Cầu Quái phải vào ban đêm kiếm ăn, trước đây Đản Đảncùng Ngu Hoàng có thể bình an vô sự, đó là bởi vì nơi đó cũng chưa tính là bướcvào khu vực trung tâm của rừng rậm này, cho nên phải cẩn thận nhiều hơn. Nhữngthứ này Đản Đản dĩ nhiên là phải hướng Ngu Hoàng hồi báo, nhưng Ngu Hoàng chẳngqua là lắng nghe, đến nổi có nghe được hay không cũng không biết. Mà Đản Đản hiềnlành một mực quấn quít Cầu Cầu, nhớ đến bộ dạng chịu ủy khuất lúc phải rời đi củaCầu Cầu mà không cách nào chìm vào giấc ngủ, điều này cơ hồ khiến cho Đản Đảnnhớ tới rất nhiều chuyện thương tâm, nội tâm sinh ra cảm giác đồng cảm mãnh liệt. 

- -------------------------------------