Công Chúa Đón Dâu

Chương 47: Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Ba)




Nói đến Đản Đản đi tới Thái Y Viện, Thái Y Viện thật đúng là khí thế, vừa vào cửa liền nhìn thấy rất nhiều Thái Y lớn tuổi đang loay hoay nghiên cứu dược liệu, một chút cũng không nhận thấy là y đang tiến vào. Qua khỏi hành lang phòng lớn, đi đến dược phòng, nơi này tựa như một đại thư viện, dược liệu sắp xếp cao lên đến phải dùng thang mới lấy được. Đản Đản ở Thái Y Viện đi dạo cả buổi, cũng đoán được sự đồ sộ của dược phòng Hoàng Cung, đang lúc y suy tư xuất thần thì bất ngờ va phải một người, người kia thân mình mềm mại, hương thơm thoang thoảng, ngẩng đầu vừa nhìn - Ai nha! Đây không phải là Tư Vực sao!!

" Ngươi làm sao lại ở đây?" - Tư Vực kéo kéo Đản Đản lại nhíu mày hỏi.

" Ta, ta....." - Đản Đản vừa định nói thì bên cạnh xuất hiện một lão nhân gia, vì thế lập tức thi lễ nói, " Tiểu thần, tiểu thần tham kiến tham kiến Công Chúa điện hạ!"

"Được rồi! Được rồi! Nơi này không có người lạ, cũng đừng quỳ xuống!" Tư Vực nói, - "Vị này chính là Tổng Quản Thái Y: Giang Xuyên - Giang Thái Y, hắn chính là lão tiền bối, chuyên môn phụ trách chẩn bệnh cho hoàng thất."

Ngụ ý chính là Tư Vực đang tìm vị lão tiên sinh này xem bệnh cho.

" Vãn bối Đản Đản ra mắt Giang Thái Y!"- Đản Đản hành lễ

" Ha hả! Thật là anh hùng xuất thiếu niên, Thái Y Đại Nhân tuổi tác như vậy đã là truyền nhân của Dược Vương quả là thật không đơn giản! "- Giang Thái Y nói.

" Đản Đản thuở nhỏ theo Sư Phụ học y, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa bắt kịp một nữa của Sư Phụ, Giang Thái Y quá khen! Vãn bối cảm thấy thực sợ hãi!" - Đản Đản nói.

" Ha ha! Thái Y Đại Nhân quá khiêm nhượng rồi, lão nhân từng có duyên gặp mặt Dược Vương một lần, khi ấy người tuổi trẻ mỹ mạo, bất quá chỉ hai mươi mà đã một thân bản lĩnh, đồ đệ mà người chọn khẳng định là bất phàm a!" - Giang Thái Y nói.

" Được rồi! Giang Thái Y cũng đừng khen y nữa!" - Tư Vực vừa nói vừa quay sang phía Đản Đản - " Ngươi sao lại ở chỗ này?"

" Ta....... Thần nghe nói người tới nơi này xem bệnh, cho nên......" - Đản Đản ấp úng, chả nhẽ lại nói bản thân đến đây là chất vấn Công Chúa vì sao lại không tìm mình xem bệnh, nên đến xem có thật là do y thuật của mình không cao?

" Ta chỉ đến đây gặp Giang Thái Y, cũng không phải là đến xem bệnh! Ngươi lo lắng cái gì?" - Tư Vực giải thích.

" Há" - Đản Đản nói (bán tín bán nghi).

" Ha ha! Thì ra thái y là tới đây hỏi nguyên nhân à!" - Giang Thái Y cười nói - "Thái y yên tâm Công Chúa không có việc gì, chỉ là lão nhân thân thể có chút bệnh nhẹ, mong muốn xin Thánh Thượng cho cáo lão hồi hương lại sợ người không bằng lòng, thế nên đành nhờ Công Chúa đề xuất cho Thái Y Đại Nhân nhậm chức của lão nhân"

"Hả? Vãn, vãn bối bất tài, không thể đảm đương trọng trách này đâu!" - Đản Đản vội vã thoái thoát.

"Ha ha! Thái Y Đại Nhân chớ vội từ,Công Chúa Điện Hạđã cự tuyệt lão nhân rồi, xem ra lão phu lại phải tuyển người khác nữa rồi!" - Giang Thái Y nói.

"Giang Thái Y, người nghỉ ngơi đi, bản cung trở về trước." - Tư Vực nói xong nhìn sang Đản Đản nói - " Theo ta trở về!"

" Ờm" - Đản Đản đáp lời liền lẻo đẻo theo sau Tư Vực rời khỏi Thái Y Viện.

"Hì hì!" Đản Đản cười.

"Ngươi cười ngây ngốc cái gì vậy! Cười cái gì nói mau!" - Tư Vực nói.

" Ta còn nghĩ ngươi không tin ta nên chạy đến đó xem bệnh!" - Đản Đản nói.

"Ai nói ta đi xem bệnh, hơn nữa ta muốn ai xem bệnh cho ta thì người đó xem cho ta, ngươi làm gì được ta!" - Tư Vực tức giận nói.

"Ngươi, ngươi làm sao vậy? Có việc gì mà hôm nay nhìn thấy ta liền mất hứng vậy? Còn nói hung dữ với ta như vậy nữa?" - Đản Đản nói.

" Ta hung dữ sao? Ta có mất hứng sao? Quả thực là nói hưu nói vượn mà!" - Tư Vực dừng cước bộ, quát.

" Còn nói là không hung dữ...." - Đản Đản nhỏ giọng từ từ nhưng vẫn bị Tư Vực nghe được, lại nổi giận lên.

" Ngươi là thân phận gì chứ! Dám nghi ngờ bản cung?" - Tư Vực nói.

"Ta, ta nào có?" Đản Đản nói.

" To gan! Trước mặt bản cung lại còn dám xưng "ta"? Thật là đại nghịch bất đạo! Còn không mau quỳ xuống nhận tội trước bản cung!" - Tư Vực trợn mắt lên, lộ đầy tính tình công chúa.

"Ân...... Thần, thần tội đáng chết vạn lần!" Đản Đản lập tức bất đắc dĩ quỳ xuống.

" Chết cái gì mà chết! Ban ngày ban mặt đi nói điềm xấu! Quỳ làm gì? Còn không mau đứng lên!" - Tư Vực nói.

"A? Không phải ngươi bảo ta quỳ sao?" - Đản Đản vội đúng lên.

" Ta bảo ngươi quỳ thì đã sao chứ! Ngươi không phục sao?" - Tư Vực nói.

"Thần, thần không dám!" - Đản Đản nói xong lại quỳ xuống.

Thế là Đản Đản cứ vậy mà đứng lên quỳ xuống, quỳ xuống rồi lại đứng lên, lặp đi lặp lại vẫn không làm cho Tư Vực nguôi giận, chẳng qua là ngại trời tối nên hai người trở về Thanh Phong Cư.

Băng qua đường quanh co hai người cuối cùng cũng về đến nơi, Tư Vực nhìn thấy Phạm Ngưng Toa cùng Tháp Cát Nhã trước sau như một vẫn bình thãn, thế nhưng nàng nhìn thấy Đản Đản liền thấy cả giận.

" Ngự tỷ, Giang lão nhân nói cái gì vậy?" - Phạm Ngưng Toa hỏi.

"Không có việc gì, các ngươi đều xem qua mấy quyển cầm phổ chưa?" - Tư Vực chuyển sang chuyện khác.

" Ta cùng với Ngưng Toa có xem qua một ít cầm phổ diễn tấu cung đình, rất trang trọng." - Tháp Cát Nhã nói.

" Ân, Tháp Cát Nhã, đàn ta nghe một chút, hiện tại ngươi cần luyện tập nhiều hơn, để quen thuộc từng vị trí âm điệu, sau này có thể tùy ý thi triển." - Tư Vực hòa ái nói.

Ba người lại tiếp tục nghiên cứu cổ cầm, còn trò chuyện vui vẻ, liền đem Đản Đản quang sang một bên, tuy nói gần đây vẫn thế, nhưng trên đường về Đản Đản cũng đã chịu không ít cuồng phong bão táp từ Tư Vực, vậy cho nên càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất lại càng tức giận, càng nghĩ lại sinh ra một cảm giác sợ hãi, tóm lại thực phức tạp.

Buổi tối, Đản Đản rất buồn bả ngồi ở bên hồ nghịch nước, bĩu môi ủ rũ.

" Làm sao vậy?" - Tháp Cát Nhã lặng lẽ nhìn Đản Đản thật lâu mới hỏi.

"A? Ngươi đã đến rồi à, vậy chúng ta bắt đầu đi!" Đản Đản mới phát hiện có người đứng sau mình.

" Đừng vội, Thái Y Đại Nhân không nghe ta nói gì sao? Nếu người chơi nhạc tâm tình không tốt, khúc nhạc tấu ra cũng là đau thương thôi." - Tháp Cát Nhã ôn nhu nói.

"Ta không sao, tâm tình ta rất tốt!" - Đản Đản miễn cưỡng mĩm cười.

" Không có hứng là không có hứng, cần gì phải miễn cưỡng chính mình chứ?" - Tháp Cát Nhã ánh mắt quan tâm - " Có phải Thái Y Đại Nhân cảm thấy Tháp Cát Nhã thực phiền phức phải không?"

" Không phải! Không phải! Không phải như vậy đâu! Tháp Cát Nhã thực là một nữ hài tử ôn nhu! Đản Đản rất thích nữ hài tử ôn nhu mà!" - Đản Đản vội vàng biện giải.

" Thái Y Đại Nhân......"- Tháp Cát Nhã đỏ mặt.

" Ách......Ta..là nói thích nữ hài tử ôn nhu, không phải Tháp Cát Nhã....Không đúng, ta, ta thực không phải ý đó....Ta!!! Ai nha! Không biết nói sao nữa!!" - Đản Đản căng thẳng đến trán đầy mồ hôi, xoa xoa đầu nói.

"Thái Y Đại Nhân! Không cần phải như vậy, người như vậy, người như vậy, Tháp Cát Nhã thật đau lòng!" - Tháp Cát Nhã vội kéo tay Đản Đản nói, - "Thái Y Đại Nhân......"

"Ngươi, ngươi đừng khóc!" - Đản Đản nhìn thấy Tháp Cát Nhã hốc mắt ướt đẫm vội lấy cánh tay áo lau nước mắt cho nàng, nhưng vừa động thủ thì cánh tay đã bị Tháp Cát Nhã nắm lấy.

Làn da Tháp Cát Nhã thật mịn màng, tựa như tơ lụa, vừa trơn nhẵn, lại mềm mại. Nước mắt của nàng lành lạnh, giống tựa dòng nước suối mát rượi. Nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, đúng là thật sáng ngời, yên tĩnh như nhìn thấy chính mình, thấy tận đáy lòng. Tay mình còn đang bị nàng lôi kéo, tay nàng sao lại mềm mại như thế, tựa hồ như từng luồng điện chạy dọc khắp thân thể, tê tê dại dại, ấm áp, lại rất thoải mái~~.

Mặt cả hai đều ửng hồng, ngơ ngác không biết nên nói gì, làm cái gì, thời gian cứ thế yên lặng trôi qua...

" Tháp, Tháp Cát Nhã..." - Đản Đản ngơ ngác một hồi, nhìn thấy một Tháp Cát Nhã ôn nhu đáng yêu, không khỏi bối rối.

Lời này vừa nói ra lập tức xua tan cảm giác xấu hổ, hai người lúc này mới lấy lại bầu không khí thanh tỉnh.

" Tháp, Tháp Cát Nhã, ta xem hôm nay vẫn là, vẫn là nên trở về đi, cũng sắp canh hai rồi, hê hê!" - Đản Đản cười cười ngốc nghếch, gãi gãi đầu.

"Ha ha!" - Tháp Cát Nhã bị bộ dạng gãi đầu của Đản Đản làm bật cười.

"Làm sao vậy? " - Đản Đản ngơ ngác.

"Thái Y Đại Nhân, người biết không? Bộ dạng ban nãy của người, ha ha, thật thú vị!" - Tháp Cát Nhã cười ôn nhu.

" Hắc hắc!" - Đản Đản ngây ngô cười, - " Vừa nãy ngươi cười thật đẹp!"

Đản Đản nói một câu lại khiến mỹ nhân đỏ mặt, vì thế Tháp Cát Nhã ngượng ngùng nhỏ giọng:" Được rồi, chúng ta mau trở về thôi!"

" Ồ, được!" - Đản Đản ngây ngốc đáp, liền chạy về.

Vừa mới cất bước liền bị hòn đá bên hồ nước làm vấp ngã, Tháp Cát Nhã liền lội đỡ, không ngờ lại giẫm phải váy, rồi sau đó cùng Đản Đản ngã xuống đất. Chỉ thấy Đản Đản ngã úp hơi khụy chân lên người Tháp Cát Nhã, hai tay......trùng hợp lại dừng tại địa phương mềm mại trước ngực nàng...

" Ai nha! Thật, thật xin lỗi! Ta, ta không phải cố ý!" - Đản Đản vội đứng dậy, đồng thời kéo mỹ nhân lên.

" Không, không việc gì" - Tháp Cát Nhã che ngực đỏ mặt, - " Chúng ta, chúng ta trở về đi."

" Ờm!" - Đản Đản cũng đỏ mặt đáp.

Ngay sau đó, hai người một trước một sau tiến bước trở về. Cũng lúc đó, vẫn là một người với vẻ mặt xanh mét, đầy tức giận, dữ tợn đang chăm chú nhìn hai người trở về....