Công Chúa Đón Dâu

Chương 37: Cả Hai Rối Ren




Đản Đản lưu lại Thương Nhân Viện đến giờ Ngọ liền rời đi, bởi vì thương đội chính yếu là đếnTây biên Đại Danh Thành - Đại Võ Thành, tên như ý nghĩa, Đại Võ Thành này tập trung của kẻ đam mê võ học, thương hội lần này chính là muốn đem hàng hóa vận chuyển đến đó, dựa vào lời độc nhãn ca ca nói, thương đội hẳn là đến Đại Võ Thành giao hàng, nhưng bọn họ không được phép tiến vào trong Đại Võ Thành, vì nói rằng giao dịch binh khí là vi phạm qui định của triều đình, nhưng việc khiến người khác khó hiểu hơn chính là, cố chủ của lần giao dịch này lại là quan viên trong triều đình, hơn nữa số lượng binh khí đặc biệt nhiều, nhưng vẫn chưa vượt qua số lượng mà triều đình cần dùng, trừ phi đây là việc mua bán trên danh nghĩa tư nhân.

Hỏi mãi về sau, Đản Đản biết được thương đội này chuyên cung cấp binh khí cho cấm quân triều đình, mà độc nhãn ca ca là người làm công lâu ngày, chỉ phụ trách vận chuyển hàng hóa, mấy tin tức này đều là mỗi ngày lúc nàn rỗi mọi người đem ra nói lung tung, nhưng cái gọi là " không có lửa làm sao có khói", Đản Đản vẫn là đem chuyện này nhớ kỹ.

Đại Danh Thành có hai cánh cửa Đông - Nam Môn, nếu muốn đi vào Kinh Thành, chỉ có thể theo Đông Môn đi ra ngoài, cho nên Đản Đản chạy đến gần Đông Môn  vào trọ tại  khách điếm " Sơn Thủy Gian", như vậy sẽ thuận tiện cho y lúc xuất thành, cũng tiện cho việc theo dõi chuyện về mớ binh khí kia, dù sao đi muốn đến Đại Võ Thành cũng phải đi qua Đông Môn.

Qua đến hôm sau, bình thường không hề ngồi yên nhưng nay Đản Đản lại ngồi lì bên cửa sổ mấy canh giờ, y chính là lẳng lặng nhìn về Đông Môn, cùng đợi chờ lúc giao dịch của thương đội. Nhưng cả buổi sáng không có động tĩnh gì, một lượng lớn binh khí như vậy làm sao mà lại biến đi đâu không thấy được? Chỉ có thể là cố chủ của hàng hóa này chưa tới.

Xem ra chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp! Tuy nói tiền trên người cũng đủ chi trả cho vài ngày đường tới Kinh Thành, nhưng phải cần tiếp tục lưu lại Danh Thành vậy xem ra cũng khó nói trước, vậy nên, Đản Đản bày ra một sạp chữa bệnh ngay tại cổng thành, tất bật làm việc tích góp từng chút lộ phí. Rất nhiều người đi ngang qua có lẽ xuát phải từ lòng thương hại, không bệnh cũng đến cho y hỏi dài hỏi ngắn. Văn nhân trụ tại thành đều là người tốt, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, đều hào phóng giúp đỡ, chỉ là bọn hắn dường như có vài người đồng hành, trên người luôn có mùi thuốc bắc, không lẽ đến đây để thử mình hay sao? Mang theo nghi hoặc này Đản Đản nhưng vững thủ nữa bước không dời, sau một buổi chiều cũng có thu hoạch xa xỉ, chạng vạng liền thu hàng trở về quán trọ.

Nói về Tư Vực cũng ở bên cửa sổ nhìn cả một ngày, cơm không ăn, nước không uống, nhưng vẫn không phát hiện thân ảnh của Đản Đản, cảm thấy hoài nghi trong lòng.

" Ai chà! Ta nói nhé tỷ tỷ! Người đừng nhìn nữa! Ngày cũng chưa thấy bóng dáng, tam phần là đã trước chúng ta một bước, xem ra tiểu độc nhãn này cũng không phải ngốc tử! Ta thấy hắn ta kinh nghiệm giang hồ so với chúng ta còn phong phú hơn, người còn lo lắng cái gì chứ! Nhưng thật ra ngươi nên lo lắng việc khác, chính là nếu ngươi không ăn không uống như vậy, đừng nói là có tìm được hắn, sợ là chính mình đã nằm bò dưới đất mất thôi!" - Phạm Ngưng Toa nói. [ rất phũ =.=]

"..............Haiz! Được rồi! được rồi! Ta lại ăn là được mà, biết ngươi quan tâm ta." - Tư Vực bên cửa sổ không cam lòng bắt đầu dời đến trước bàn.

" Thật sự không hiểu nổi ngươi! Ngươi không phải đã thực sự thích hắn đấy chứ!" - Phạm Ngưng Toa nói.

" Nói lung tung gì đó! Ta không phải đã nói là y chính là truyền nhân Dược Vương đó hay sao! Ngươi hẳn phải biết y quan trọng đến đâu mà!" - Tư Vực nói.

" Được được được! Là ta hồ đồ! Hắn là truyền nhân Dược Vương nên rất quan trọng, người một chút cũng không thích hắn! Là ta hiểu sai ý! Ăn cơm thôi!" - Phạm Ngưng Toa nói.

" Ngữ khí ngươi sao lại giống như không phục vậy chứ!" - Tư Vực nói.

" Hừ! Nhiều năm không gặp, ngươi đúng thật là khẩu thị tâm phi rối tinh rối mù cả lên" - Phạm Ngưng Toa nói. [ khẩu thị tâm phi = lời nói và việc trong lòng nghĩ khác nhau]

" Ta như thế nào mà khẩu thị tâm phi chứ?" - Tư Vực nói.

" Khi còn bé ngươi cũng như vậy, muốn gì đó cũng nhất định không chịu mở miệng, mỗi lần đều là ta xuất đầu lộ diện, nếu không ngươi sẽ nhất định đem thứ mình thích nhượng cho người khác, rồi chính mình chịu buồn tủi!" - Phạm Ngưng Toa nói.

" Ý muốn giáo huấn ta cũng được, mấy thứ kia vẫn là dành cho ngươi đi!" - Tư Vực nói.

" Hừ! Ta là cố tình nói đó, nếu ta đừng tới, không chừng lại bảo là mang đi một quận chúa nào đó, cuối cùng ngay cả bóng dáng ngươi cũng không thấy! Hối hận quá đi!" - Phạm Ngưng Toa nói. [ ý nói là ước gì khi nhỏ không quen cho khỏi bị nói là giáo huấn]

" Được rồi! Biết ngươi xem ta là trung tâm mà!" - Tư Vực nói.

" Ngự tỷ.........Nói lại việc đó.........Ngươi rốt cuộc đối với tên tiểu độc nhãn............." - Phạm Ngưng Toa sần muộn hỏi han.

" Ta cũng không biết nên nói như thế nào, ta hiện giờ rất rối loạn, thầm nghĩ tìm được y, nhất định giáo huấn y một phen. Nguyên bản nghĩa đến y như một kẻ ngốc, cái gì cũng không biết như một tiểu hài tử, nhưng giờ đây, ta mới nhận ra chính ta mới là một tiểu hài tử, vẫn bị y lừa, thật sự là......thật sự là.........."- Tư Vực nói.

" Ha ha! Ngươi mới biết mình giống tiểu hài tử sao! Ta xem ngươi vẫn chỉ là trưởng thành chỉ có tài hoa cùng thân thể, trừ bò việc quân sự, chính trị cùng văn học, đầu một chút cũng không sáng ra!" - Phạm Ngưng Toa cười nói.

" Tiểu nha đầu! Dám chê cười bổn cung! thật sự là thiếu bị đánh rồi!" - Tư Vực nói xong liền kéo kéo khuôn mặt Phạm Ngưng Toa.

" Ui da! Ui da! Tỷ tỷ tha mạng!" - Phạm Ngưng Toa kêu lên.

" Hừ! Xem ngươi lần sau còn hồ ngôn loạn ngữ nữa không!" - Tư Vực vẫn giữ tay, nói.

Tỷ muội cùng nhau đùa giỡn ầm ĩ cả lên, bù cho một ngày lặng yên không một tiếng động. Ngày thứ ba, Tư Vực vẫn ngồi bên cửa sổ trong mòn cả mắt, lại nghĩ đến kỳ quặc.

" Đậu Đậu, ngươi đi ra tìm thử xem!" - Tư Vực nói.

" Cái gì?" Phạm Ngưng Toa đang ngồi thảnh thơi uống ngụm trà nghe vậy liền phun ra, " Khụ.....Ngươi muốn ta ra ngoài tìm! Đại Danh Thành lớn như vậy! Đến đâu mà tìm chứ! Ta không muốn!"

" Vậy ta ra ngoài tìm, ngươi ở lại chờ đi!" - Tư Vực nói.

" Được! Ta đi ra ngoài xem! Ta cũng không nhẫn nại như ngươi, hòa thượng tĩnh tọa cũng chẳng qua được ngươi! Ta đi đây!"- Phạm Ngưng Toa nói rồi đi ra ngoài.

Đản Đản sáng sớm bày sạp, cũng đợi khách quan đến cửa thành, lúc này có một đám nam tử áo trắng vậy quanh y, dáng vẻ đường đường đạo mạo, xem chừng là thủ hạ của nhà giàu nào đó, võ công hẳn là cũng tốt.

" Đản công tử! Tại hạ là Huyền Chiếu tổng quản hộ vệ của Trấn Tây Hầu, Hầu gia mấy ngày gần đây bị ma ám thân, ngeh nói Đản công tử y thuật cao minh, đặc biệt thỉnh Đản công tử đến xem bệnh!" - Một nam tử cầm tướng mạo tuấn tú nói.

Nhóm hộ vệ này vây lấy Đản Đản, tự nhiên cũng khiến nhiều người đi đường quan sát, tóm lại càng ngày càng nhiều người, trong trong ngoài ngoài bao vậy người chật như nêm như cối.

" Đại Danh Thành nhiều y quán đến như vậy, lang trung thầy thuốc nhiều đến như vậy, ta chỉ là một du y giang hồ, sao có thể đến nơi thanh nhã, sợ là chậm trễ bệnh tình của Hầu gia." - Đản Đản thấy thế chạy nhanh đứng dậy thở dài.

" Đản công tử chớ lo lắng, mau chóng theo ta!" - Huyền Chiếu sai người mang Đản Đản đi.

Tư Vực ngồi bên cửa sổ suốt mấy canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng Đản Đản, trái lại Phạm Ngưng Toa lao đến vẻ mặt thất kinh nhìn nàng.

" Làm sao vậy? Sợ cái gì chứ!" - Tư Vực vội hỏi.

".........Đi mau! Đi mau là được........" - Phạm Ngưng Toa nói.

" Đi mau cái gì? Làm sao vậy?" - Tư Vực nói.

" Ta........Cha ta đến đây!" - Phạm Ngưng Toa nói.

" Cha ngươi? Trấn Tây Hầu? Hắn sao lại ở đây chứ? Hắn không phải ở Diệu Phong sao? " - Tư Vực ngạc nhiên.

" Ta làm sao mà biết chứ!" - Phạm Ngưng Toa nói.

" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói kỹ càng chút đi!" - Tư Vực nói.

" Là như vậy! Ta đi ra ngoài tìm tung tích của Đản Đản, gặp một tên tiểu độc nhãn, hắn nói hắn đánh xe đưa theo một tên đại phu độc nhãn, gầy teo nho nhỏ, trắng trắng, mới vừa rời đi, nghe nói là đến Đông Môn. Ta nghe thế liền một mạch đến Đông Môn, gặp cửa thành có nhiều người vây quanh, không qua bao lâu liền nhìn thấy Huyền  Chiếu cùng thủ hạ của cha ta vây quanh ai đó. Ngươi cũng biết, Huyền Chiếu có mặt ở nơi nào, nhất định cha ta cũng gần nơi đó, cho nên ta mới bỏ chạy về đây." - Phạm Ngưng Toa nói.

" Ngươi cứ như vậy mà quay lại đây! Sao không hỏi thăm bọn họ bắt ai đi? Còn nữa, Trấn Tây Hầu có thật sự ở Đại Danh thành hay không?"- Tư Vực nói.

"............Không có................Ta rất sợ.........Liền...........Cũng không hỏi........"- Phạm Ngưng Toa nói.

" Cái này lạ thật, xem ra sự tình không đơn giản, Trấn Tây Hầu hẳn là ở biên cương bình loạn, trừ phi là phụ hoàng gọi hắn trở về, chính là phụ hoàng gọi hắn trở về làm gì chứ? Nhưng sao lại là gọi hắn đến Đại Danh Thành?" - Tư Vực đột nhiên suy nghĩ.

" Điều này cũng đúng, cha ta hẳn là không đến mức vì bắt ta mà mặc kệ biên cương bạo loạn chứ?" - Phạm Ngưng Toa nói, " Ai chà! Không cần lo nhiều như vậy, tóm lại là không có Hoàng Thượng ra lệnh thì ta sẽ không trở về, bây giờ chúng ta nên nghĩ kế tiếp theo nên làm gì đi!"

" Lời này nghe có lý!" - Tư Vực đồng ý.