Công Chúa Đón Dâu

Chương 27: Bối Thôn Trở Địch




Rà soát khắp Bối Thôn đến hừng đông, đoàn người của Tư Vực vẫn chưa tìm thấy tung tích bọn người Hách Hảo, nhưng Đản Đản mũi so với " Vượng Tài" [ con chó ấy mà =))~]  còn thính hơn, ngửi thấy bọn chúng vẫn còn ở thôn này chưa rời đi.

" Kì lạ, Tại sao lại tìm không thấy nhỉ? Ngươi có ngửi lầm không vậy?"- Tư Vực  hỏi.

" Chắc là ở ngay tại đây mà!" Đản Đản nhíu mày không thích thái độ xem thường "độ chuyên nghiệp" của mình. =]]~.

" Haiz~~~ Tìm như vậy cũng không phải là biện pháp!" - Phan An lúng túng. - " Nếu bây giờ buông tha bọn chúng chắc chắn chúng sẽ lại phục hồi thể lực, khi đó e là tìm chúng càng khó!"

" Này.......Ngươi có thể ngửi kỹ một chút không? Thu nhỏ phạm vi lại!" - Tư Vực nói với Đản Đản.

" Để ta thử lại xem, hẳn là có thể........" - Đản Đản nói xong liền nhắm mắt lại, ngửi ngửi.

Qua phút chốc, Đản Đản mở to mắt, nhíu mày lộ vẻ phát hiện ra chuyện lạ, bỏ qua thái độ thường ngày - cợt nhã, bỡn cợt.

" Thế nào? Tìm được rồi sao?" -  Tư Vực không thể chờ đợi được nữa.

" Tại sao có thể như vậy chứ?" - Đản Đản lầm bầm.

" Có điều gì à?" - Tư Vực khó hiểu.

" Chẳng lẽ là......" - Đản Đản tiếp tục lầm bầm.

" Chẳng lẽ cái gì hả?" - Tư Vực tò mò.

Đản Đản không chú ý đến vẻ mặt đầy khó hiểu của Tư Vực và Phan An, thẳng nhìn hoàn cảnh chung quanh. Bởi vì đi vòng cả nữa ngày vẫn quay về mãnh đất trung tâm này, thế nên Đản Đản tin chắc đám người kia vừa rời ra phía sau cửa hàng này. Nhưng kỳ quái là Đản Đản ngửi qua một trận, ngay cả mùi sữa cũng ngữi thấy, nhưng chỉ ngửi thấy mùi của bọn chúng cứ quanh quẩn chung quanh đây.

" Ngươi đang nhìn cái gì chứ?" - Tư Vực hỏi.

" Ờm....." - Đản Đản do dự - " Có khi nào......"

" Có khi nào là ở bên trong này!" - Phan An một bên im lặng đột nhiên nói, khiến cho Tư Vực ngây ra một lúc.

" Có ý gì?" - Tư Vực lấy lại tinh thần hỏi Phan An.

" Đản Đản vẫn ngửi được mùi ấy nồng đậm không tan, hơn nữa khẳng định là bọn chúng vẫn ở tại đây chưa đi đâu cả, chúng ta đã đi vài vòng cuối cùng cũng quay về đây, hơn nữa vừa rồi y còn cẩn thận ngửi qua, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, cho nên bọn chúng nhất định trốn bên trong này" - Phan An giải thích.

" Như vậy vừa rồi chả trách ông chủ quán đã không cung cấp tung tích bọn chúng cho chúng ta, chắc là đã sớm bị chúng khống chế!" - Tư Vực nói.

" Ha ha! Hẳn tám chin phần là như thế!" - Phan An nói.

" Chúng ta còn chờ gì nữa! Mau xông vào!" - Tư Vực nói.

" Khoan đã nào! Ngươi làm vậy chẳng phải là hồ đồ sao?" - Phan An ngăn lại.

" Sao lại là hồ đồ?" - Tư Vực nói- " Ta biết là ngươi muốn ta lo lắng cho thôn dân một chút, sợ bọn chúng xuống tay với thôn dân, ngươi cứ yên tâm! Điều này ta đã sớm nghĩ đến!"

" Ha Ha! Trẻ con quả là dễ dạy!" - Phan An cười nói - " Bất quá là ngươi đã quên một việc!"

" Việc gì?" - Tư Vực chau mày hỏi.

" Ha ha! Ngươi không phải nói tính tình ngươi rất ôn hòa sao? Hay là để người khác này ra tay cho..........." - Phan An nói.

" Hừ........Ai cần ngươi lo!" - Tư Vực nói xong liền lao thẳng vào hậu viên.

Hậu viên của cửa hàng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một cái giếng can xây bên góc nhìn có vẻ chướng mắt, Phan An kéo theo Đản Đản tiến vào hậu viên cùng Tư Vực sáu mắt nhìn nhau-----Sao lại trông đơn điệu quá?

"Ơ? Sao cửa hàng lại treo đèn tang.........." - Đản Đản vừa định đặt câu hỏi lại bị bàn tay ngọc ngà kia của Tư Vực bịt kín.

" Suỵt!" - Tư Vực ra dấu im lặng, ra dấu bằng mắt bảo Đản Đản chú ý đến cái giếng cạn kia.

Từ dưới giếng cạn truyền ra tiếng nữ nhân đang khóc, chú ý nghe còn có tiếng nam nhân nói chuyện cùng tiếng la mắng. Nói như vậy người của Bối thôn hẳn là đều bị bắt xuống dưới kia.

Phan An dùng âm bụng trao đổi với Tư Vực, ý bảo chính mình sẽ đi xuống trước, nàng cùng Đản Đản là trợ viện, nhưng hắn làm sao có thể cản được, cuối cùng hắn cùng với Đản Đản ở bên trên, nàng " làm việc nghĩa không thể chùn bước" liền nhảy xuống giếng cạn.

" Ôi................" - Một nữ nhân trung nhiên ôm lấy một nam hài đang mê man khóc lóc không ngừng, tay gắt gao ôm lấy phần đầu đang chảy máu của đứa nhỏ.

" Khóc cái gì chứ! Không được khóc!" - Một nam nhân mặc Thanh y tay cầm chủy thủ uy hiếp nói.

" Ta cầu xin các vị hảo hán! Buông tha cho chúng ta đi!" - Ông chử cửa hàng quỳ gối trước nam nhân mặc Than y kia cầu xin, nhưng vẻ  mặt bọn chúng vẫn vô cùng tàn ác.

" Hừ! Thì ra là bọn người Cổ Độc Môn các ngươi không chỉ lấy nhiều hiếp ít, mà còn thích ỷ thế hiếp người, nay lại bắt nạt nững thôn dân tay không tất sắt này!" - Tư Vực đột nhiên xuất hiện dọa bọn chúng nhảy dựng.

" Ngươi là cái thá gì chứ! Dám nói chuyện đôi có với đại gia!" - Thanh y Giáp nói.

" Ha ha! Xem ra các ngươi còn chưa biết ta là ai! Chẳng lẽ Lão Đại các ngươi vẫn schưa nói cho các ngươi biết sao?" - Tư Vực nói.

" Cô nương mau đi nhanh đi! Bọn chúng không dễ chọc giận đâu! Bên trong còn có ba tên võ nghệ phi phàm nữa!" - Ông chủ cửa hàng quỳ gối một bên khuyên nhủ.

" Ồ? Ngươi nói bên trong kia còn có ba tên?" - Tư Vực nghe đến đây liền hứng trí, nhưng sáu tên Thanh y kia mặt mày tái xanh.

" Thật đúng là vô xảo bất thành thư mà!" - Tư Vực cười xấu xa nói. [ Không khéo khó thành sách( chơi chữ ấy mà=.=)].

" Ngươi! Ngươi muốn làm gì?" - Bọn Thanh y đã cảm giác được Tư Vực người đầy sát khí, hơi thở làm cho lông tóc chúng đều dựng đứng.

Nhưng mà, chưa kịp dứt lời, Tư Vực đã ra chiêu, chớp mắt giải quyết hết sáu tên nam tử kia, không vấy một chút máu, sáu tên kia đều chết thẳng cẳng [ ~o~]. Ông chủ cửa hàng nghĩ bọn họ chỉ là ngất đi, hướng đến Tư Vực cảm tạ vội vàng đỡ vợ ra bên ngoài cho Đản Đản chữa trị. Sau đó, Tư Vực chậm rãi, từ từ, cẩn trọng tiến vào buồng trong, nàng sợ rằng ba tên gian xảo kia có ám chiêu, vừa rồi bên ngoài xãy ra động tĩnh lớn như vậy, ai cũng có thể nghe thấy, cho nên bây giờ cẩn trọng vẫn hơn.

Trong phòng tối đen như mực, phỏng chừng là cố ý không thắp đèn vì muốn cản trở tầm nhìn của Tư Vực, nhưng với đặc thù võ công "hỏa nhãn kim tinh" của Tư Vực có thể nhìn thấy hoạt động trong bóng đêm, thế nên điều này không gây bất lợi được với nàng. Nhưng kỳ lạ là, Tư Vực nhìn tới nhìn lui nhiều lần cũng không phát hiện ra ba người bọn chúng. Nàng đang suy nghĩ, có lẽ Bối Thôn có mật thất, bọn chúng có thể ẩn núp đâu đó, vì thê Tư Vực bắt đầu tìm tòi cơ quan. Tìm tới tìm lui phát hiện ở dưới giường có một ngăn trống, xốc ván giường lên, lại ngửi thấy một luồng khí lạnh, vì xuất hiện trước mắt nàng là thi thể của ông chủ cửa hàng.

Trong lúc Tư Vực trấn tỉnh, ngoài kia vang vào tiếng đánh nhau, trong lòng căng thẳng liền chạy ra bên ngoài.

Phan An cùng Đản Đản trong sân kiên nhẫn chờ đợi, nhìn thấy ông chủ cửa hàng một nhà ba người đi ra, nhìn thấy đứa con ông ta bị thương, Đản Đản chạy nhanh đến xem xét, phát hiện ra đứa con của hắn đã chết, ừa định an ủi độ nhiên bị bà chủ cửa hàng túm lấy yết hầu. Phan An không kịp trở tay, không cách nào liền ra tay đánh nhau với ông chủ cửa hàng. Ông chủ cửa hàng chí có chút công lực, nhưng võ công không tồi, tuy rằng có thể cùng Phan An đối phó năm ba chiêu, nhưng vẫn là không thể đã thương Phan An lấy nữa điểm, bất quá mỗi khi Phan An chiếm thượng phong, thì bà chủ cửa hàng càng túm chặt yết hầu Đản Đản, khiến Đản Đản thở không ra hơi, nên đành phải dây dưa không dám ra tử chiêu.