Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 69




Chuyển ngữ: Mic

Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch cùng nhau từ tửu lầu bước ra, người nào người nấy bộ dạng ngổn ngang trăm mối.

Hoàng đế sắp đại hôn, Lưu Tự thành tân lang, trong lúc Tề Tốn Chi vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín.

Tần Tôn biết chuyện giữa Tề Tốn Chi và An Bình, cộng thêm uống khá nhiều, không khỏi oán giận với Tiêu Thanh Dịch: “Khánh Chi cái đồ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này! Chưa từng thấy ai làm huynh đệ giống như hắn!”

“Nè, ngươi nói ít mấy câu đi, hôm đó ta thấy hắn, hắn so với trước kia không biết hốc hác hơn bao nhiêu lần đâu.”

“Hừ, ta thấy hắn muốn mau chóng thành thân đến phấn chấn lắm rồi!”

Thật sự là vì ngại đang ở trên phố, bằng không Tần Tôn nhất định đã nói càng to tiếng. Hai người lải nhải dông dài tới trước tửu lâu, dắt ngựa định đi thì chợt trông thấy một thiếu niên từ trong cửa hiệu chênh chếch phía đối diện đi ra, người mặc y phục màu xanh lam, dung nhan mỹ mạo, chỉ là có hơi khác so với tướng mạo người Trung Nguyên, cho nên đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Tần Tôn không khỏi nhìn nhiều hơn chút, càng nhìn càng thấy lạ, nhíu mày nói: “Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy đã từng gặp thiếu niên đó ở đâu rồi?”

Tiêu Thanh Dịch trêu ghẹo: “Chu choa, thì ra ngươi có sở thích này à!”

“Đi chết đi!” Tần Tôn trừng mắt liếc hắn một cái, rồi lại nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên đã đi xa kia: “Tóm lại cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng quả thực là nghĩ không ra.”

“Được rồi, về thôi!” Tiêu Thanh Dịch xoay người lên ngựa, khua tay với hắn: “Ta còn phải giúp bệ hạ tiếp tục điều tra tin tức Tử Đô huynh, bây giờ tạm biệt đây!” Nói rồi thúc bụng ngựa, rời đi trước.

Tần Tôn liếc mắt khinh thường, trong lòng không khỏi tức giận nói thầm: Cũng sắp gả cho người khác rồi, cho dù tìm về cũng chỉ đau lòng thôi!

Đối tượng hắn từng sợ hãi đến như thế, bây giờ đã trở thành một sự tồn tại đồng cảm nhất trong lòng….

Đang suy nghĩ thì một cỗ xe ngựa dừng lại bên cạnh, hắn quay đầu nhìn, màn xe vén lên, Lâm Dật người mặc quan phục xuất hiện.

“Tần tướng quân, ngươi đứng trên đường lớn làm gì vậy?”

“Thì ra là Lâm tiên sinh à.”Tần Tôn mau chóng bước tới, ôm quyền, lại liếc nhìn bóng lưng Tiêu Thanh Dịch, thở dài nói: “Đang nghĩ tới chuyện của Tử Đô.”

“Thì ra là vậy……………” Lâm Dật cũng nhìn theo tầm mắt hắn, dường như trên người Tiêu Thanh Dịch đang gánh lấy một tia hi vọng cuối cùng.

“Thành thật mà nói, tại hạ cho rằng Tề đại công tử sẽ không gặp chuyện không may.”

“Hửm?” Tần Tôn sửng sốt, quay đầu nhìn hắn chăm chăm: “Tiên sinh vì sao lại khẳng định như vậy?”

Lâm Dật xoay đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa: “Ngươi quên Tề đại công tử am hiểu nhất là gì rồi sao?”

“Ờm……..” Tần Tôn nhíu mày suy tư: “Chơi trò âm hiểm?”

“Không, là che giấu.” Lâm Dật dừng lại, tựa như có điều suy nghĩ nói: “Tại hạ suy đoán, bệ hạ nhất định cũng biết điểm này……………..”

Với tâm trí và định lực của nàng, cho dù dùng hôn sự này đánh cược một ván cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần Tề Tốn Chi còn một hơi thở, nghe được tin này thì sẽ dốc hết toàn lực mà lao về…

Vừa mới qua giờ Ngọ, trong thành vẫn vô cùng náo nhiệt, cửa tiệm hàng sạp bên đường rộng mở, người bán hàng không ngừng lớn tiếng rao. Biên cương ổn định, thương nghiệp cũng bắt đầu trở nên phồn thịnh, bách tính Lương quốc hiện thời thật sự đã an cư lạc nghiệp. Thế nhưng sắc mặt Tiêu Thanh Dịch cưỡi trên lưng ngựa lại buồn bã ảm đạm.

Bất luận một khắc trước lúc gặp nhau vui vẻ cao hứng cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là một khoảnh khắc, một khi đã trôi qua, nhớ lại hãy còn người mất tích, có thể vĩnh viến sẽ không tìm được thì tâm tình liền lại trở nên không tốt. Khó khăn lắm mới trông mong tới ngày thiên hạ thái bình như vậy, nhưng thiếu đi người chia sẻ, tâm tình đương nhiên nặng nề.

Ngày mai chính là mùng sáu, Tề Tốn Chi vẫn không có tin tức, xem ra không cách nào tìm được hắn trước đại hôn rồi.

Càng nghĩ càng chán nản, đương lúc lơ đễnh đi về phía trước thì chợt có một hàng binh sĩ nhanh chóng chạy qua, còn áp tải theo một người, đưa tới sự chỉ chỉ trỏ trỏ của không ít bách tính. Lúc ngang qua Tiêu Thanh Dịch, người đầu lĩnh nhận ra hắn, vội xếp hàng hành lễ với hắn: “Tham kiến Tiêu tướng quân.”

Tiêu Thanh Dịch gật đầu một cái, mắt quét qua người bị họ bắt, thấy đó chỉ là một nam tử bình thường mặc trang phục tiểu nhị thì không khỏi có chút hiếu kỳ. Đối phương vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn thì lại càng bắt đầu lớn tiếng la hét: “Oan uổng quá đại nhân, oan uổng quá……”

Hắn nhíu mày, hỏi binh sĩ dẫn đầu: “Chuyện thế nào?”

“Hồi bẩm tướng quân, tiểu nhị này cầm một lệnh bài đi cầm, lão bản nhận ra lai lịch không tầm thường nên báo quan, thuộc hạ đang định dẫn hắn tới nha môn thẩm vấn.”

“Hửm? Có chuyện này sao?” Tiêu Thanh Dịch cau mày, quái lạ, một tiểu nhị sao lại có lệnh bài như vậy, lại liền hỏi: “Lệnh bài đó hình dạng thế nào, đưa bản tướng quân xem thử.”

Binh sĩ dẫn đầu thận trọng từ trong tay áo lấy ra một miếng vải lụa,sau khi mở ra, đem khối lệnh bài vàng rực hai tay dâng lên.

Tiêu Thanh Dịch đón lấy, vừa cầm tới trước mắt thì đã kinh ngạc trừng to hai mắt, bàn tay bắt đầu run rẩy, từ trên ngựa nhảy xuống, chỉ vài bước đã xông tới trước mặt tiểu nhị bị áp giải, có chút lắp bắp hỏi hắn: “Ngươi……..ngươi từ đâu có được lệnh bài này?”

Tiểu nhị sớm đã sợ đến vỡ mật, cuống quít đáp: “Đại nhân minh giám, tiểu nhân thật sự không biết đây là lệnh bài gì cả, đây là người khác đưa cho tiểu nhân, không liên quan đến tiểu nhân, không liên quan đến tiểu nhân mà………….”

“Dẫn ta đi gặp người đưa lệnh bài cho ngươi!” Tiêu Thanh Dịch không kiên nhẫn ngắt lời hắn, hung hăng rống lên một tiếng, khiến những binh sĩ có mặt cùng bách tính vây xem đều sợ giật thót.

Tiểu nhị thấp tha thấp thỏm vâng dạ, cuống quýt hướng phía trước dẫn đường………..

Trong khách điếm, một thiếu niên y phục màu lam cắn môi vừa ủy khuất vừa tức giận nhìn nam tử trước mặt. Đối phương thế nhưng lại vẫn như cũ chỉ thong dong ngồi bên cửa sổ, bộ bạch y rộng rãi khoác lỏng lẻo trên người, tựa như tiên nhân chốn thâm sơn.

“Đại ca, ngươi từng đồng ý giúp ta đăng cơ vương vị! Bây giờ lại tính toán ở sau lưng ta lén lút rời đi?!”

“Thành thật mà nói, ta đối với tranh đấu vương thất của Tây Nhung không chút hứng thú, dạng người chịu nhục chịu khổ như Song Cửu, với tài trí của ngươi cũng đấu không lại hắn.” Có lẽ là không thích bên cửa sổ gió lớn, nam tử kéo cổ áo, tiếp tục nói: “Ta bảo ngươi cùng ta trở về Lương đô, thực ra là vì suy nghĩ cho ngươi, bản thân ngươi nên hiểu rõ, Kim Giác từng có thể đưa ngươi tới Lương đô, sau này vì lợi ích, Song Cửu cũng rất có thể sẽ lại làm như vậy.”

Thiếu niên mím môi, im lặng không nói.

Dung mạo hắn chính là tai họa, hắn đương nhiên hiểu rõ. Chính bởi vì như vậy hắn mới càng muốn có được quyền thế. Vốn tưởng rằng gặp được nam tử mưu trí thâm trầm như hắn thì có thể giúp đỡ mình, không ngờ kết quả bản thân lại bị mắc bẫy. Nhớ tới mình vì giúp hắn mà giả dạng thành thương nhân hạ đẳng, rời xa quê hương, thậm chí còn rơi vào tình cảnh đào vong, sắc mặt thiếu niên liền tái mét.

“Ngươi vậy mà lại lật lọng, bất luận thế nào ta cũng sẽ không thả ngươi đi!” Lúc nói hắn đã bước tới trước, kéo cánh tay nam tử, xốc tay áo hắn lên, dự định tháo mảnh vải băng bó tốt vết thương của hắn, lộ ra miệng vết thương bên trong.

Nam tử để mặc hắn, đột nhiên lớn tiếng bật cười: “Ngươi xem, ngươi quả nhiên là không thích hợp làm Tây Nhung vương, nếu như ngươi có tính cách đó, bây giờ hẳn là nên một kiếm giết chết ta, hoặc là lại chém trên người ta mấy đao, chỉ có cách đó mới tăng thêm thương tích của ta, xem ra vẫn rất thiện lương rồi.”

Thiếu niên dừng tay, cắn răng trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nói không được nửa câu phản bác.

Đúng lúc này, cửa phòng sau lưng ‘rầm’ một tiếng bị mở ra, Tiêu Thanh Dịch theo sau tiểu nhị bước vào, đứng ở nơi cửa đảo mắt một vòng, trông thấy nam tử bên cửa sổ thì ngơ ngác trừng to mắt.

Không bao lâu Tần Tôn đã dẫn người ngựa rầm rập lên lầu, từ xa hô to: “Tới rồi, tới rồi, cũng không biết chuyện gì nữa, đâu cần ta dẫn người tới!”

Đợi tới khi chen chúc đến trước mặt Tiêu Thanh Dịch, theo đó lơ đễnh nhìn vào trong phòng, chỉ thấy một màu lam chói mắt, lập tức nhận ra chính là thiếu niên trước đó từng gặp ở cửa tiệm.

Đến gần cũng nhìn rõ hơn một chút, hắn nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi đột nhiên kinh ngạc chỉ vào thiếu niên nói: “Ta nói sao mà trông quen đến thế, lần trước lúc Tây Nhung vương mời Tử Đô huynh và thế tử đi, hắn cũng có ở đó, không phải là đệ đệ của Kim Giác à, sao lại tới đây….”

Đang nói, bỗng nhiên ngừng lại, tầm mắt hắn rơi trên người đang ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt lập tức trợn tròn……….

Trong tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, chúng cung nhân vào vào ra ra.

An Bình đứng trước gương trang điểm, để một ma ma tùy ý chỉ huy cung nữ mặc giá y đỏ thẫm cho nàng, bụng đã hơi gồ lên, chúng cung nữ không dám nhìn nhiều, chỉ cẩn thận thận trọng hỏi: “Bệ hạ có thấy hài lòng không?”

“Cũng được.”

Cung nữ thở phào một cái, ma ma bên cạnh liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói: “Đem kiện áo ngoài kia cũng đưa qua cho bệ hạ mặc thử.”

Có cung nữ liền vội vàng cầm một kiện áo ngoài thật dày thật nặng đến, An Bình khoát tay: “Không cần đâu, dù gì bất quá chỉ mấy canh giờ rồi lại phải mặc lên, miễn đi.”

Ma ma ngượng ngùng cười cười: “Dạ.”

Những người có mặt đều lui xuống, An Bình ngồi trước bàn trang điểm, chăm chú nhìn thật cẩn thận người trong gương.

Giá y đỏ thẫm tả rồng vẽ phượng, rực rỡ lóa mắt, nàng cuối cùng vẫn là đưa tay cởi ra, y phục liền theo bả vai trượt xuống, rơi trên đất, chỉ còn lại trung y trắng tinh.

Đứng dậy quay trở lại sau án thư, cầm bút viết chiếu lệnh sắc phong hoàng phu.

Chuyện này vốn không nên để nàng tự mình đề bút, nhưng Sùng Đức bệ hạ có lẽ là hi vọng nàng có thể triệt để tạm biệt quá khứ, những việc khác đều an bày sắp xếp ổn thỏa, chỉ có chuyện này, nhất quyết giao cho nàng.

Cửa sổ không đóng, gió xuân thi thoảng lại thổi vào, mang theo một tia ý vị tinh nghịch, phảng phất như muốn phá vỡ cảm giác yên ả nơi đây. Ánh nến trên bàn khe khẽ lay động, khiến hình bóng nàng trên quyển lụa vàng trước mặt uốn éo thành đủ loại hình dạng.

An Bình cầm bút chấm mực, ở trên quyển lụa vàng ngừng lại, một hồi lâu mới hạ bút viết một câu “Phụng thiên thừa vận”.

Thoáng chốc tựa như có một người nữa cũng đang viết gì đấy, nàng ngước mắt nhìn, bóng dáng  trắng như tuyết kia ngồi trong doanh trướng, trong cảnh băng tuyết ngập trời, hắn ngồi bên chậu than, trên sườn mặt nghiêng khóe miệng khẽ nhếch, cầm bút trên tờ giấy Tuyên Thành múa bút thành văn.

Tiễn nhất xích bạch tuyết, tác nhất phiến vân tuyên.

Chấp nhất quản ngọc bút, hội phong hoa chu nhan.

Tạc dạ hữu quan lai kiến, tái ngã nhất thân tương tư,

Sương mãn đầu, đạp lưu niên

Đương tòng kim dạ nguyệt viên, mạc khiếu tư nhân bất quy,

Hồ nhạn minh, phương hoa yết…

Dịch nghĩa đại khái:

Gạt một tấc tuyết trắng, trải một phiến giấy Tuyên

Cầm lên bút ngọc, vẽ mày đỏ thanh tao

Đêm qua cố nhân đến, lại một mình tương tư

Sương đầy trên mái tóc, bước qua tháng năm xưa

Hướng trăng tròn đêm nay, mong người đừng trở về,

Hồ nhạn kêu, hoa đã tàn…

Nàng khép mắt, rồi lại mở ra, ánh nến vẫn lúc mờ lúc tỏ như trước, chân thật vẫn ở ngay trước mắt.

Chính sự không chút xao nhãng, đã viết được một đoạn. Nàng theo đó viết xuống bên dưới, lúc viết tới tên, lại ngừng lại, một lúc lâu mới hạ bút, chậm chạp viết tên, thuận theo chủ định.

Viên Hỉ tiến vào hầu hạ, thấy nàng đã viết xong chiếu thư, đoán nàng đã chấp nhận đại hôn sắp tới thì cũng hơi an lòng. Dù sao điều này cũng có nghĩa cuộc sống sau này của nàng có thể dần dần trở lại như lúc ban đầu.

“Ngày mai lúc tuyên chỉ phải bình tĩnh.” An Bình đột nhiên nhắc nhở một câu.

Viên Hỉ run lên, cho rằng nàng sợ hôn lễ xảy ra sai sót, vội vàng gật đầu vâng dạ.

“Đúng rồi, bệ hạ, các nước Tây vực đều phái người đến chúc mừng, Ngài có muốn gặp qua không?”

An Bình đứng dậy hướng nội điện mà đi: “Không cần, Trẫm muốn nghỉ ngơi.”

“Ờm………….” Viên Hỉ nhỏ giọng: “Tây Nhung cũng gửi đồ tới.”

An Bình dừng bước: “Đưa tới xem thử.”

Viên Hỉ xoay người đi ra ngoài, không lâu sau lại trở vào, trong tay cầm một chiếc hộp sơn hoa văn đưa tới trước mặt nàng, còn không quên chế nhạo một câu: “Gửi lễ vật nhỏ như vậy, mới nhìn đã thấy chả đáng mấy đồng rồi!”

An Bình chợt bật cười, đưa tay mở hộp: “Kẻ thua trận còn chịu gửi lễ tới là tốt rồi.”

Hộp mở ra, hai người đều sững sờ, thì ra là một miếng ngọc thạch, chính là miếng ngọc lúc trước An Bình đưa cho.

“Đúng là kiêu ngạo mà, cuối cùng ngay cả cái này cũng trả lại.” An Bình đóng hộp, cười cười: “Tây Nhung đã giao quốc thổ cho Trẫm, đủ rồi.” Dứt lời hướng nội điện mà đi.

Viên Hỉ nâng chiếc hộp ngó trái nhìn phải, bĩu bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Chuyện quá khứ tóm lại đã qua, bất kể thế nào, vệ sĩ thiếu niên từng khiến hắn ngứa mắt kia đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, qua mười mấy hai mươi năm nữa, bất quá sẽ trở thành một nét chấm phá không trọn vẹn lóe qua trong đầu mà thôi.

Đời người chung quy luôn vội vã.

Hắn chạy nhanh ra ngoài, dự định trở về chợp mắt một cái, còn mấy canh giờ nữa thì sẽ tới đại hôn, lúc này mới càng vội hơn ấy!

Ngoài hoàng cung, thị vệ gác cổng đang chặn Tiêu Thanh Dịch khuyên giải đủ điều: “Tiêu tướng quân, bây giờ là giờ nào rồi, Ngài muốn vào cung cầu kiến, trừ phi có lệnh bài hoặc thủ dụ của bệ hạ mới được mà.”

Tiêu Thanh Dịch cũng biết quy củ trong cung, nhưng bây giờ không ngăn lại thì sẽ không còn kịp nữa đâu.

“Vầy đi, ngươi cho ta vào, có chuyện ta sẽ chịu trách nhiệm, thế nào?”

“Aizzza, tướng quân ngài đừng làm khó thuộc hạ mà, ngài cũng không phải không biết ngày mai là ngày gì, bây giờ chính là lúc thủ vệ nghiêm mật nhất mà.” Thị vệ kia chỉ chỉ màn trời đen như mực: “Tướng quân vẫn thử đợi đi nha, ngài xem, còn có mấy canh giờ nữa thì sẽ sáng rồi, lúc đó thuộc hạ lại đi bẩm báo cho ngài, được không?”

Tiêu Thanh Dịch gấp đến cuống lên, thấy hắn một mực từ chối, không thể nhịn nữa phất tay áo bỏ đi: “Ngươi đợi đó! Đừng trách bổn tướng quân không nhắc nhở ngươi, tới lúc đó tự có người tới tìm ngươi tính sổ!”

Thị vệ nhìn nhìn thị vệ  bên cạnh, vô tội sờ sờ má: “Thuộc hạ chỉ theo quy định làm việc thôi mà.”