Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 37




Chuyển ngữ: Mic

Nghỉ ngơi hết một ngày An Bình đã rất khỏe, đúng lúc sứ thần Tây Nhung lại tới cầu kiến, nàng vốn định tiếp kiến họ, nhưng lúc thượng triều thì lại đổi ý.

Sau khi Lễ bộ thượng thư đưa ra vấn đề này, tất cả đại thần liên quan đều bày ra bộ dạng không nghe không hỏi, thậm chí trong số đó còn có vài người xem kịch vui.

An Bình người mặc triều phục, uy nghiêm ngồi trên long ỷ, không chút biểu cảm quan sát nét mặt của chư vị đại thần, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Hiện giờ mặc dù đã đăng cơ, nhưng văn võ trong triều vẫn có rất nhiều người bất mãn về nàng, ngoài mặt không nói, nhưng đụng chuyện thì ngấm ngầm giơ tay nhấc chân cũng không ít, xem tình hình này là biết. Nếu bây giờ triệu kiến sứ thần, còn không phải là làm trò cười cho người ngoài?

Xem ra đã tới lúc khiến bọn họ chấp nhận mình là tân vương tử, nếu như không cách nào tự mình đón nhận, thì cưỡng chế bọn họ tiếp nhận………….

Không lâu sau Triệu vương phủ cử hành xuân yến, Tiêu Linh tích cực mời quần thần, rất nhiều đại thần đều tham dự. Tiêu Nghĩa Đức cũng tới, nhưng không gặp được Thục vương.

Nhớ hôm đó Thục vương ở trên điện xung đột với An Bình, hiện giờ không tiếp xúc với người khác nữa cũng là bình thường. Tiêu lão gia tử lắc đầu thở dài một hơi, xốc vạt áo ngồi xuống ghế.

Trước khi đến, Tiêu Thanh Dịch còn cố gắng ngăn lão, nói lần trước Triệu vương đắc tội bệ hạ, tốt nhất là đừng tiếp xúc với hắn nữa. Nhưng Tiêu lão gia tử cảm thấy Tiêu Linh tốt xấu gì cũng là hoàng tộc,đã mời, mình lý nào lại không đi, cho nên vẫn tới đây.

Có điều ngày hôm nay có chút khác lạ, nếu như bình thường, Triệu vương nhất định sẽ đón tiếp thượng khách, thế nhưng hiện thời lại giao cho thuộc hạ của hắn—mặc cho Lý Minh Tầm Giám sát ngự sử mười ba đạo nói nói cười cười.

Tiêu lão mặc dù ngay thẳng, nhưng cũng không ngốc, vừa nhìn tình hình là đã biết bởi vì thằng con lão là tâm phúc của An Bình điện hạ mà bản thân bị xa lánh. Lão lắc đầu thở dài, hiện nay thời cuộc đã định, lẽ nào bọn họ còn trông mong sẽ có thay đổi gì ư?

Lão bưng chén rượu yên lặng tự giải sầu, cũng không để ý tình cảnh xung quanh, mãi đến khi một quan viên nào đó ngồi xuống bên cạnh chọt chọt tay lão: “Ngự sử đại nhân, Ngài xem chúng ta liệu có nên đi trước không?”

Tiêu lão ngạc nhiên, không hiểu mô tê gì nhìn người đó: “Vì sao phải đi?”

Quan viên kia nhìn trái ngó phải, ghé sát lại gần lão nhỏ giọng nói: “Ngài không nghe mấy đại nhân có mặt ở đây bàn luận à? Dù không rõ ràng, nhưng nếu như bị kẻ có tâm nắm được sơ hở, truyền đến tai bệ hạ, chúng ta cũng gặp tai ương đó.”

Tiêu Nghĩa Đức trước đó vốn không hề nghe lời bọn họ nói, đương nhiên không biết nội dung trong đó, vừa định hỏi họ nói gì thì đã nghe thấy Triệu vương Tiêu Linh ở bên trên cười bảo: “Chư vị đại nhân đừng thảo luận những chuyện này nữa, bệ hạ đã lên ngôi, há lại để chúng ta xen vào? Hôm nay chỉ uống rượu, đừng bàn chính sự.”

Lời này nói ra rất chân thành, hàm chứa phong thái nhu hòa thường thấy, cộng thêm gương mặt tươi cười ngượng ngùng muốn ngăn mà ngăn không được kia, thật sự đã ngăn cản sự thảo luận của mọi người.

Chẳng qua yên tĩnh chỉ duy trì trong thoáng chốc thì bất ngờ có hạ nhân tông cửa chạy vào, trong ánh mắt sửng sốt của mọi người quỳ sụp xuống, gấp gáp bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, bệ hạ vừa phái Tiêu tướng quân tịch biên phủ đệ Lý ngự sử, hiện giờ đã dẫn người hướng vương phủ chúng ta mà tới!”

“Cái gì?”

Triệu vương kinh ngạc bật dậy, Lý Minh Tầm thì ngẩn người, khó khăn lắm mới hoàn hồn, lập tức liều mạng hướng ngoài cửa chạy đi, làm đổ rượu trước mặt cũng bất chấp, nháy mắt khay chén hỗn độn, người nào người nấy đều kinh hãi biến sắc.

Vừa chạy tới cửa Triệu vương phủ thì đã thấy một đoàn binh sĩ tay cầm đuốc nhanh chóng xông vào, chia thành hai hàng tề chỉnh. Không bao lâu,Tiêu Thanh Dịch người mặc quân phục liền đi vào.

Trông thấy Lý Minh Tầm ở ngưỡng cửa, hắn không nói hai lời kêu người trói lại: “Đang định tìm Lý Ngự sử, Ngài vậy mà lại tự mình đến cửa!”

Lý Minh Tầm vừa giận vừa lo lắng, nhớ tới lời hạ nhân bẩm báo trước đó cũng không biết là thật hay giả, nhất thời muốn rơi nước mắt: “Tiêu tướng quân, ngươi nói thật với bổn quan, trong nhà bổn quan có phải thật sự…..bị sưu tra1?”

1 Tịch biên

Tiêu Thanh Dịch liếc nhìn chư vị đại nhân hiện đã xông tới tiền đình, cười lạnh một tiếng: “Thiên chân vạn xác.2”

2 Chân: chân thật, xác: xác định, chắc chắn. Hoàn toàn là sự thật.

Tiêu Thanh Dịch bước chân thong thả đảo một vòng trước mặt mọi người, trầm giọng nói: “Bệ hạ có chỉ, mười ba đạo Giám sát ngự sử Lý Minh Tầm lạm dụng tư quyền, kết bè kết đảng, giật dây Triệu vương mưu phản, tội đáng phải chém!”

Lý Minh Tầm trừng lớn mắt, phẫn nộ nói: “Toàn là xàm ngôn, bổn quan sao lại trở thành kẻ giật dây, bổn quan bị oan!”

“Lý đại nhân, khuyên ngài vẫn nên tiết kiệm hơi sức đi, bệ hạ sớm đã có cân nhắc.” Tiêu Thanh Dịch ngắt lời hắn, ánh mắt đảo qua chư vị đại thần mặt sớm đã biến sắc ở phía sau, lúc thấy phụ thân mình thì khẽ cau mày, sau đó phất tay một cái: “Bắt hết tất cả!”

Triệu vương vội vàng đứng ra nói: “Tiêu tướng quân đây là đang làm gì vậy? Phủ đệ bổn vương, ngươi há có thể muốn bắt người là bắt?”

“Triệu vương điện hạ hiểu lầm rồi, mạt tướng chức quyền có hạn, sao có thể tùy tiện bắt người?” Tiêu Thanh Dịch chắp hai tay quay về phía hoàng cung: “Chẳng qua bệ hạ sớm đã có chỉ, bắt gặp hơn mười quan viên lén lút gặp gỡ, kết bè kết kết đảng bàn bạc, cho nên mạt tướng chỉ có thể áp giải chư vị đến chờ bệ hạ căn dặn.”

Có người tức giận nói: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả phụ thân của mình cũng muốn bắt?”

Tiêu Thanh Dịch từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài sáng bóng, mặt như sương lạnh: “Mạt tướng nói rồi, bắt hết tất cả!”

Ai nấy không còn gì để nói, nháy mắt bị binh sĩ trói lại, ngay cả Triệu vương thân phận tôn quý cũng không thể may mắn tránh thoát. Một khắc trước vẫn là yến hội ngày xuân nói cười hỉ hả, thoáng chốc đã sấm rung chớp giật, gió thổi mưa giông trước cơn bão…

Thượng triều ngày kế tiếp, An Bình thần sắc như thường, bách quan thế nhưng lại nơm nớp lo sợ. Rất nhanh mười mấy đại thần mắc tội đã bị giải lên kim điện, Tề Tốn Chi đứng phía trước quay đầu nhìn, sáng tỏ, An Bình lần này thật sự là muốn tạo dựng uy tín.

Người quỳ trên điện, bách quan im thin thít, không dám nhiều lời. Lý Minh Tầm lại là người đầu tiên lên tiếng, liên tục nói mình có tội, nhưng không đáng chết. An Bình không chút biểu cảm lắng nghe, cười lạnh không nói.

Nàng bịa ra một tội danh kết bè kết cánh giải mấy người họ tới đây, vốn tội không đáng chết, nhưng Lý Minh Tầm lại khác, nàng nhẫn nhịn tới bây giờ mới động thủ, chính là tính toán dựa vào hắn thu một mẻ cá lớn, nhưng hắn nếu như cho đến tận giờ phút này vẫn một mực bảo vệ kẻ kia, tất phải giết! Rất rõ ràng,  hắn đã chọn lựa bảo vệ kẻ đó, đối phương quả nhiên là nhân vật khó nhằn.

Nàng liếc mắt nhìn Viên Hỉ, hắn hiểu ý, lập tức từ trong tay áo lấy ra một xấp thư tín đưa tới trước mặt chư vị đại nhân, mở ra.

“Lý ái khánh từng câu từng chữ đều vô cùng xúc động, Trẫm nghe cũng không nhịn được nảy sinh lòng trắc ẩn, nhưng chứng cứ xác thực, ngươi sai thuộc hạ bí mật chế tạo binh khí, ngầm mua bán muối, phản nghịch là việc lớn, Trẫm sao có thể tha cho ngươi vô tội?”

Lý Minh Tầm sợ hãi ngã phịch ra sau, nhất định là có người bán đứng hắn! Nhưng những việc này nào phải một mình hắn làm? Vì sao đến cuối cùng tất cả tội trạng đều là của một mình hắn?

Trông thấy sắc mặt trắng bệch kinh hãi tột cùng của hắn thì những quan viên khác đều đã tin tưởng, trong lòng không khỏi len lỏi một tia ớn lạnh đối với nữ tử ngồi trên long ỷ. Im hơi lặng tiếng vạch trần kế hoạch mưu phản, trong triều hiển nhiên bốn bề đều có tai mắt của nàng, xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn mới được.

An Bình đứng dậy nói: “Lý Minh Tầm ý đồ mưu phản, còn định liên lụy đến Triệu vương, đích thực tội không thể thả, trên dưới Lý gia, một người cũng không thể giữ lại!”

Lý Minh Tầm thảm thiết kêu lên một tiếng, liên tục dập đầu, thoáng chốc trên trán đã đầy máu, khóc lóc kêu: “Bệ hạ, tội thần đáng chết, nhưng một nhà tội thần già trẻ đều không biết sự tình, vẫn mong bệ hạ rộng lòng khai ân!!!”

Triệu vương ở cạnh cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch, gục đầu không dám hé răng.

An Bình thấy hắn từ đầu chí cuối kiên quyết không mở miệng chỉ điểm kẻ đứng sau, hừ lạnh nói: “Trẫm đã rộng lòng khai ân rồi, bằng không hẳn đã phán ngươi tru di cửu tộc!”

Lý Minh Tầm chợt chết đứng, mắt trợn trắng, ngã xuống bất tỉnh.

Những đại thần bị trói kia người nào người nấy toàn thân run rẩy, chẳng dám thở mạnh.

“Ngoài ra, những người trong triều liên quan tới án của Lý Minh Tầm, toàn bộ tước bỏ quan tước, con cháu vĩnh viễn không được vào triều.” An Bình quay đầu nhìn Tiêu Linh: “Triệu vương ở kinh đô cũng đủ lâu, đã tới lúc trở về trấn thủ biên cương rồi đó. Chuyện đêm qua, Trẫm biết hoàng thúc bị liên lụy, nhưng vương tử phạm pháp đồng tội như dân, cho nên Trẫm có một đề nghị.” Nàng ngừng lại, từ từ bước xuống thềm ngọc, đứng bên cạnh Tiêu Linh đang cúi đầu: “Hoàng thúc vẫn lãnh binh trấn thủ biên cương như cũ, Trẫm không trách phạt người, nhưng Trẫm nói trước, nếu biên giới Tây Nam có nửa phần sơ xuất, kết cục của Lý đại nhân Người cũng thấy rồi đó! À, để bày tỏ sự quan tâm của Trẫm, vẫn là cho người nhà đang ở đất phong của Người thu xếp vào cung đi, Trẫm nhất định sẽ chăm sóc bọn họ tử tế!”

Tiêu Linh run rẩy hết nửa ngày, nặng nề dập đầu: “Vi thần tuân chỉ.”

An Bình cười lạnh không nói, xoay người bước lên thềm: “Về phần những người khác, toàn bộ quan phẩm hạ một cấp, phạt ba năm bổng lộc, lĩnh mười quân côn.”

Người nào người nấy sợ hãi vâng dạ, sớm đã thấy khổ không thể tả, không nói thứ khác, chỉ mười quân côn kia thôi, há có phải ai cũng có thể chịu được?

“Có điều Tiêu ngự sử tuổi tác đã cao, lại một lòng trung thành không đổi…………..” An Bình cố ý kéo dài giọng nói, đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Nghĩa Đức: “Cho nên Trẫm đặc biệt miễn hình phạt mười quân côn kia.”

“Vi thần………tạ chủ long ân.”

Không chỉ Tiêu Nghĩa Đức, mà những người có mặt đều biết lý do An Bình đưa ra là bịa đặt, trước đây người lớn tiếng phản đối nàng nhất chẳng phải chính là Tiêu ngự sử? Hiện thời tha cho lão một lần, chẳng qua là vì con trai lão là tâm phúc bên cạnh mình mà thôi.

Nghĩ tới đây, ai nấy nháy mắt đều giật mình, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, bất quá cũng chỉ thế thôi a………..

An Bình đứng phía trên thu hết biểu cảm của những người ở đó vào trong mắt, giọng nói chợt trở nên lạnh lẽo: “Chư vị có mặt phần lớn đều là trọng thần bên cạnh Thái thượng hoàng, mọi người nhớ chủ cũ cũng được, không phục nữ tử cũng được, nhưng hiện giờ Trẫm đang tại vị đã là sự thật, thiên hạ chung quy là thiên hạ của Tiêu gia ta, Trẫm chính là cửu ngũ chí tôn, thiên mệnh đã định, không cách nào thay đổi! Nếu có người không phục, trong vòng ba ngày cáo quan hồi hương, Trẫm tuyệt đối không ngăn cản, nhưng người ở lại chỉ có thể là thần tử của Trẫm, kẻ có tâm tư muốn gây rối, TRẪM TẤT DIỆT TRỪ!”

Bốn chữ cuối cùng dùng ngữ điệu mạnh mẽ điềm tĩnh rơi vào trong tai mọi người, khiến những người có mặt đều không khỏi hơi run sợ. Ngay cả Tề Tốn Chi trước giờ hiểu rõ tính tình nàng tim cũng thoáng chốc đập nhanh.

Lúc gần hạ triều, Thái phó Lưu Kha rốt cuộc không nhịn được, bẩm tấu: “Bệ hạ bớt giận, Lý ngự sử mặc dù phạm đại tội tày trời, nhưng vi thần nghe nói hắn có một ấu nữ bất quá chỉ mới đầy tháng, bệ hạ liệu có thể…………”

“Thái phó lẽ nào không nghe rõ? Trẫm nói rồi, toàn gia phạm tội, một người cũng không giữ lại!”

Dứt lời, An Bình phất áo rời đi, chúng thần sợ hãi sụp lạy: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……….”

Chu Hiền Đạt liếc nhìn Lưu Kha một cái, mặc dù đồng tình, nhưng nhịn không được thầm gật đầu.

Trước đây còn cho rằng nàng là nữ tử sẽ khó tránh khỏi lòng dạ đàn bà, thậm chí ngay cả Sùng Đức bệ hạ cũng từng nhắc với bọn họ về điểm này, nhưng hiện giờ xem ra, nàng không phải không can đảm, càng không phải không chút hiểu biết, mà là nhẫn nhịn không động thủ.

Tiên lễ hậu binh, không uống rượu mời, thì chỉ có rót độc dược xuyên tâm.

Giành giang sơn dễ, giữ giang sơn khó. Chính quyền thiên hạ, âm mưu phân tranh, cuối cùng khó tránh khỏi hi sinh đổ máu, đây là đạo lý vĩnh viễn không đổi. Ngươi không ra tay thì sẽ có người đem ngươi ra mà ăn tươi nuốt sống. Triều đình gian giảo, thân ở vị trí chí cao, càng không được phép có nửa phần lơ là.

Tề Tốn Chi đưa mắt nhìn về phía An Bình rời đi, thầm thở dài, ở vị trí này, hẳn là rất mệt?

Quay đầu nhìn khoảng trống bên cạnh, hắn giấu đi nét buồn bã, Khánh Chi mấy ngày nay đều cáo bệnh không lâm triều, cũng không biết thế nào rồi. Hắn từng nghĩ tìm cơ hội nói rõ với Khánh Chi, nhưng không ngờ cuối cùng lại đúng lúc dùng cách thức trực tiếp nhất……..