Công Chúa Đại Phúc

Chương 37: Lý Dịch là như vậy điên cuồng nổi giận




Nhưng Lý Phỉ còn chưa kịp mang Cảnh Vĩnh Phúc đi, Lý Dịch đã xuống chỉ vây khốn hắn.

Hắn phong Lý Phỉ làm Thái Úy, chức quan quân sự quan trọng nhất Tiếp quốc, cũng là kêu Lý Phỉ trông coi kinh thành.

Lý Dịch chính mắt thấy vợ chồng Địch vương như keo như sơn, cũng đã muốn chu toàn cho hai người.

Hắn muốn kết thúc, nhưng Cảnh Vĩnh Phúc một chút cũng không nhớ tình cũ, làm vị quân vương trẻ tuổi bị thương tâm quá nặng.

Hắn bắt đầu hận nàng.

Hắn muốn nàng quỳ trước mặt hắn sám hối, cầu xin hắn tha thứ.

Hắn không thể trực tiếp gây phiền toái cho nàng, vì thế, hắn tìm nam nhân của nàng.

Mỗi ngày Lý Phỉ đều bị Lý Dịch gọi vào chầu.

Rõ ràng chỉ là những việc đơn giản, Lý Dịch đều lấy ra bắt hắn giải quyết.

Chỉ là càng vậy Lý Dịch lại càng thất vọng.

Hắn nhìn không ra được biểu hiện gì khác từ .

Địch vương vĩnh viễn luôn giữ bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đúng mức.

Vì thế Lý Dịch càng gặp càng chói mắt.

Lý Dịch muốn Lý Phỉ bực bội công việc mà về lạnh lùng với Cảnh Vĩnh Phúc.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc lại có chút không giống người thường, lời nói đường mật lọt tai chỉ làm nàng chạy xa.

Ngược lại, đối với nàng lạnh như băng, nàng lại cứ tiến tới.

Lý Dịch nhớ tới những chuyện ngày xưa cùng Cảnh Vĩnh Phúc, dường như đều là hắn chủ động với nàng.

Mà chỉ có hắn nói trước, nàng mới nói thêm những chuyện quan trọng hơn.

Lý Dịch biết hắn đối nàng thật sự quá tốt!

Nàng rốt cuộc có cái gì tốt, hắn vì sao cứ thích nàng?

Thấy Lý Phỉ càng ngày càng về phủ trễ hơn, Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng biết không ổn.

Nhưng Lý Phỉ luôn giữ một bộ dáng lãnh đạm, nàng nếu hỏi hắn Lý Dịch như thế nào, khác nào lại đánh độ bình dấm chua (alotoiday03: cơn ghen) trong hắn?

Lý Phỉ cũng rõ tâm tư Lý Dịch.

Lúc này hắn không trách Cảnh Vĩnh Phúc.

Nữ nhân của mình gặp họa, hắn thay nàng thu thập là được.

Nhưng Lý Phỉ không muốn làm nàng lo lắng, khuyên nàng không cần chờ, phải sớm đi nghỉ.

Cảnh Vĩnh Phúc làm sao nghỉ sớm?

Nàng mỗi đêm đứng lặng ở cửa vương phủ, chỉ có nhìn thấy Lý Phỉ trở về, nàng mới có thể an tâm đi ngủ.

Nàng không chịu nghỉ sớm lại liên lụy đến A Căn cùng Tiểu Thúy.

Hai đứa trong lòng mắng Lý Dịch te tua.

Nếu không phải Cảnh Vĩnh Phúc ngăn chặn, Tiểu Thúy đã muốn vào hoàng cung, cho Lý Dịch uống “Thái bình” dược.

Cảnh Vĩnh Phúc hiểu, nếu không phải vì Lý Phỉ đã có vị trí quá vững chắc và ảnh hưởng quá lớn đến cả 3 nước thì hẳn đã có chuyện long trời lở đất rồi.

Nàng chỉ hy vọng Lý Dịch có thể sớm bình ổn, buông tha nàng cùng Lý Phỉ.

Nhưng ngược lại với kỳ vọng của Cảnh Vĩnh Phúc, Lý Dịch càng lúc càng quá tay.

Một đêm Lý Phỉ đến nửa đêm mới về, trên gương mặt tuấn mỹ là một vết máu, tựa như một bức tranh tuyệt thế bị bút son vẽ xấu.

Cảnh Vĩnh Phúc đau lòng nhìn, Lý Phỉ lại nói là cùng hoàng huynh so kiếm.

Nhưng lấy thân thủ Lý Phỉ, Lý Dịch như thế nào có thể đả thương hắn?

Nhìn thê tử lo lắng, Lý Phỉ ôn nhu nói:

“Không việc gì, hoàng huynh nổi nóng như vậy vẫn là có chừng mực.”

Một đêm không nói chuyện, ngày kế Lý Phỉ lại vào triều.

Cảnh Vĩnh Phúc ban đêm không ngủ được, giờ ngủ thẳng tới giữa trưa.

Trong cung phái người truyền nàng, nói là Địch vương đã bị Tiếp vương giam giữ.

Cảnh Vĩnh Phúc hoảng hốt, vội vàng chuẩn bị rồi mang theo A Căn cùng Tiểu Thúy vào cung.

Thủy tỷ cùng đầu bếp vốn tính cùng đi nhưng bị Cảnh Vĩnh Phúc cản lại.

Vợ chồng Thủy tỷ nếu đi, Lý Dịch khẳng định sẽ có lòng nghi ngờ bọn họ muốn cướp ngục.

Cảnh Vĩnh Phúc vội vã chạy vào Tiếp cung.

Nàng bị dắt vào phòng ngủ của Lý Dịch.

Nàng chấn động, quỳ gối ngay cửa không vào, sau khi thỉnh an liền hỏi Lý Phỉ.

Lý Dịch ở sau màn che lâu không lên tiếng.

Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng bất ổn, lại hỏi

“Tiếp vương người bị sao?”

Lý Dịch khi này mới cúi đầu nói:

"Ngươi rốt cục cũng nhớ tới sự chết sống của ta..."

Cảnh Vĩnh Phúc đổ mồ hôi lạnh, giọng của Lý Dịch cho thấy thật sự bị thương.

"Lại đây!"

Lý Dịch nhẹ giọng kêu.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn phòng ngủ, lại nhìn A Căn cùng Tiểu Thúy, rồi đánh bạo bước tới.

Đi qua một lớp màn che, nàng kinh ngạc nhìn thấy Lý Dịch vạt áo tản ra, lộ ra vết thương trên ngực, từng vệt máu đỏ thẫm loang ra trên vải băng vết thương.

Lý Dịch bị thương ở ngực, lại giống như Lý Phỉ năm đó, cũng giống như miệng vết thương của Cảnh Thân Uẩn năm đó.

Lý Dịch trọng thương.

Cảnh Vĩnh Phúc không dám tưởng tượng Lý Phỉ tâm tình thế nào mà đâm bị thương Tiếp vương.

Ám sát quân vương tội danh quá lớn?

Nàng cảm thấy trời đất sụp đổ, chợt tái nhợt khuôn mặt, té xỉu ở dưới giường Lý Dịch.

Lý Dịch động dung, muốn đỡ nàng, bất đắc dĩ hắn bản thân bị trọng thương không tiện nhúc nhích.

Nghe được động tĩnh, A Căn, Tiểu Thúy cùng vọt vào, thấy cảnh trong phòng thì lập tức cũng ngây ngẩn cả người.

Tiểu Thúy tinh thông y thuật, liếc mắt một cái cũng nhìn ra vềt thương trên người Lý Dịch không phải ngụy trang.

A Căn lo lắng cho Cảnh Vĩnh Phúc, sợ nàng chịu khi dễ của Lý Dịch.

"Còn không nhanh lại đỡ chủ tử nhà ngươi sang một bên nghỉ ngơi đi?"

Lý Dịch nhẹ giọng nói.

A Căn lập tức ôm lấy Cảnh Vĩnh Phúc, Tiểu Thúy bắt mạch cho nàng, nhìn A Căn gật đầu.

"Bình cô chỉ ngất đi thôi!"

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

A Căn giận dữ hỏi Lý Dịch.

Hắn xưa nay không để ý tới cái gì là Tiếp vương Cảnh đế.

Theo hắn cảm nhận, Lý Dịch bất quá là thái tử vô năng, dựa vào Cảnh Vĩnh Phúc mà được ngồi trên vương vị.

Lý Dịch vì lo Cảnh Vĩnh Phúc té xỉu, không để tâm hỏi tội A Căn, chỉ nhìn hoạn quan nói:

"Mời Địch vương phi cùng hạ nhân của nàng đến Thiên điện nghỉ ngơi."

A Căn "Hừ" một tiếng, ôm Cảnh Vĩnh Phúc cùng Tiểu Thúy ra khỏi tẩm cung.

Khi Cảnh Vĩnh Phúc tỉnh lại, Tiểu Thúy cùng A Căn lo lắng hỏi han, nàng ngược lại trấn tĩnh.

Nàng không thể loạn, không thể mất chừng mực, Lý Phỉ còn chờ nàng tới cứu.

Nàng trầm tư đứng lên, nàng nên dùng cái gì tác động Lý Dịch cứu Lý Phỉ trở về.

Địch vương gia sản bạc triệu hay bí thuật chế đá lửa?

Hay là chính nàng?

Cảnh Vĩnh Phúc lập tức đánh tan ý niệm này trong đầu.

Lấy tính tình Lý Phỉ nhất định sẽ không để nàng dùng chính mình đến đổi mạng hắn.

Nhưng vì sao Lý Phỉ ám sát Lý Dịch?

Lý Dịch rốt cuộc làm gì Lý Phỉ?

Lý Dịch chẳng lẽ muốn buộc mưu phản Lý Phỉ bất thành?

Hiện tại Tiếp quốc quốc lực quả thật mạnh hơn nhiều Cảnh quốc.

Nhưng kẻ thù bên ngoài chưa diệt, nội đấu kết cục chỉ thêm tiện nghi cho Khế Liệt Tát.

Tầm quan trọng của Địch vương với Tiếp quốc không cần nói cũng biết.

Ngoại trừ thế lực về kinh tế tại cả 3 nước, Địch vương còn là võ tướng mạnh nhất Tiếp quốc.

Lý Dịch cũng không phải là hôn quân, hẳn rõ ràng cần Địch vương.

Cảnh Vĩnh Phúc đang trăm mối không thể giải thì Lý Dịch sai người đưa đồ ăn tới.

Nàng làm sao nuốt trôi?

Đến đêm, Lý Dịch mới lại gọi nàng đến.

Tiểu Thúy cùng A Căn lại chờ đợi ở ngoài.

Cảnh Vĩnh Phúc một mình đi vào, lại dập đầu trước Lý Dịch.

Lý Dịch ở trên giường nhìn nàng.

Một lát, hắn chỉ vào một cái hộp gỗ bên cạnh, nói:

"Ngươi mở ra xem đi!"

Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, những hộp gỗ đàn hương thế này trước nay đều để đựng đầu người.

Nàng đứng dậy, lê bước thật chậm đến hộp gỗ, run run đưa tay mở ra, một chút sợ ngây người.

"Đây là..."

"Đây là lễ vật ta cho ngươi."

Lý Dịch nhìn chằm chằm vẻ mặt nàng, nói,

"Ta biết ngươi muốn đã lâu, ta liều mình lấy cho ngươi!"

Cảnh Vĩnh Phúc nước mắt chảy xuống, trong hộp gỗ là đầu Cảnh Thân Uẩn.

Chỉ nghe Lý Dịch chậm rãi nói:

"Người này tà tâm không dứt.

Chạy tới kinh thành Tiếp quốc, vài lần liên hệ ta ý muốn mượn binh lực hoặc xúi bẩy chiến tranh.

Ta vất vả mới lừa được hắn mất cảnh giác, cho thủ hạ lấy đầu của hắn."

Hai ba câu nói nhẹ nhàng ấy của hắn không biết đã phí bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu khổ công.

Mà hắn là vua một nước, hết mạo lại hiểm, càng làm Cảnh Vĩnh Phúc cảm động.

Cảnh Vĩnh Phúc rất cảm động, nhưng lại lập tức nghĩ,

Một kiếm trên ngực Lý Dịch kia không phải là do Lý Phỉ, mà là Cảnh Thân Uẩn sắp chết vồ đến.

Lý Dịch đúng là thừa cớ này đem Lý Phỉ giam giữ .

"Đa tạ bệ hạ.

Bệ hạ đối của ta ân trọng, ta nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo lại đáp bệ hạ."

Cảnh Vĩnh Phúc chua xót nói,

"Dám mong bệ hạ ân chuẩn vợ chồng ta đi biên giới phía Bắc,

Chúng ta nguyện vì bệ hạ vĩnh viễn trấn thủ biên cương."

Lý Dịch trầm mặc một lát, cúi đầu nói:

"Năm đó lục đệ vì ngươi trận huyết chiến ở Khoảnh Lan giang, lại vì ngươi chịu một kiếm.

Ngươi vượt sông đi thăm rồi phát sinh tình cảm.

Mà nay ta cũng vì ngươi bị một kiếm, lại chỉ nhận được từ ngươi một hồi rơi lệ.

Phải biết rằng ta ở biên cảnh gặp ngươi trước,

là ta cầu xin ban hôn với ngươi trên điện trước,

là ta ngầm đồng ý với lục đệ, Cảnh quốc các ngươi mới có thể đoạt lại mười ba quận..."

Cảnh Vĩnh Phúc không thể mở miệng.

Nàng nếu nói với Lý Dịch,

Lý Phỉ đã liền chú ý tới nàng từ lúc nàng bước vào kinh doanh tiệm rượu ở biên cảnh,

Thì tình cảnh Lý Phỉ sẽ càng tệ hơn.

Dù gì, một vị quân vương cũng không cho phép thần tử vượt qua mình.

Lý Dịch ôm ngực, thống khổ nói:

"Cảnh Vĩnh Phúc, năm đó nếu ngươi cho ta biết ngươi chính là Cảnh quốc công chúa Cảnh Vĩnh Phúc,

Ta làm sao có thể mất ngươi?

Nhưng ngươi vô tình, lại không tin ta.

Kết quả là ta làm mai không công cho ngươi cùng lục đệ,

Để cho lục đệ tùy tiện xuất chiến,

Để cho lục đệ thay ta cầu hôn.

Các ngươi đều lừa gạt ta..."

"Bệ hạ cân nhắc!"

Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi đề cao thanh âm nói,

"Địch vương là lục đệ ngài, ta cũng từng là hảo hữu của ngài..."

"Đừng vội nhắc lại!"

Lý Dịch cắt đứt lời của nàng, thần sắc hung ác nói,

"Địch vương phi, ngươi hiện tại phải lựa chọn!

Ta biết bên cạnh ngươi có cao thủ,

Nhưng ngươi chớ quên, nơi này là cung điện Tiếp quốc.

Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng,

Ngay sau đó, Địch vương sẽ đầu rơi xuống đất."

Cảnh Vĩnh Phúc không thể lại không quỳ xuống,

"Bệ hạ đến tột cùng muốn ta như thế nào mới có thể buông tha Địch vương?"

Lý Dịch ở trước mặt nàng đưa ra 1 ngón tay.

"Một, ngươi tái giá cùng ta, dùng quãng đời còn lại của ngươi đổi lấy một cái mạng của Địch vương."

Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu.

Lý Dịch cười lạnh một tiếng, lại đưa ra thêm 1 ngón tay, ngoài miệng nói:

"Không có con đường thứ hai,

Không đáp ứng, ngươi chờ nhặt xác Địch vương đi.

Cái đầu đẹp nhất thế gian ấy ta trả lại cho ngươi."

Cảnh Vĩnh Phúc sắc mặt trắng bệch, hết thảy đều công bằng.

Có gì tốt đẹp mà có thể trường tồn, nhân duyên càng tốt đẹp lại càng khiến người ta đố kỵ.

Nàng cùng Lý Phỉ đã quá hạnh phúc, giờ phút này cho dù chết thì cũng có gì phải sợ?

Một ánh dao loáng chợt lóe, thẳng đến cổ Cảnh Vĩnh Phúc.

Bồ Bồ Nhi mang lại cho nàng nhiều phiền toái, nhưng đưa cho nàng con dao này thì cũng có vài lần trọng dụng.

Đây là lần cuối cùng.

Cảnh Vĩnh Phúc chua xót cười.

"Cảnh Vĩnh Phúc!"

Lý Dịch thất thanh kinh hô, bật người dậy, lại bị vết thương quật xuống, đau xót bất lực nằm trên giường,

"Ta đối với ngươi có gì không tốt?

Những gì lục đệ có thể làm ta đều có thể làm.

Ta còn cho ngươi trước mặt ta nói rồng nói rắn, hươ chân múa tay."

"Bệ hạ, tánh mạng của ta nay giao cả cho ngươi."

Cảnh Vĩnh Phúc đánh bạc tánh mạng của mình.

Nàng đổ rằng Lý Dịch đối với nàng còn có tình ý, rằng Tiếp vương còn có lý trí.

Nàng sâu kín nói,

"Bệ hạ nói đúng, ta cho tới bây giờ cuồng vọng, cho tới bây giờ đối với bệ hạ vẫn không đủ tôn kính.

Vậy xin cho ta cuồng vọng thêm một lần, là lần cuối cùng..."

Mũi dao đã đâm sâu vào cổ, máu nhỏ từng giọt như hoa mai nở rộ.

Lý Dịch môi khẽ nhúc nhích, Cảnh Vĩnh Phúc liền hô:

"Không được kêu ảnh vệ tới gần ta!"

Lý Dịch xuống giọng khuyên bảo, chỉ nhận lại cùng một câu

"Xin bệ hạ nới tay".

Nhìn Cảnh Vĩnh Phúc sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt quật cường, Lý Dịch rốt cục lại ngã xuống, thở dài nói:

"Ta muốn khanh, khanh liền đoan chắc rằng khanh sẽ chết vì điều đó!"

Hắn không thể nhìn nàng bị thương, càng không thể nhìn nàng chết.

Hắn thật đúng là không thoát khỏi tay nàng.

Nghiệt duyên!

Lý Dịch không nói gì, quay đầu, không hề nhìn lại nữ tử đang quỳ.

Cảnh Vĩnh Phúc nghẹn trong chốc lát, chung quy nói:

"Bệ hạ...

Là người tốt."

Lý Dịch "Ừ" một tiếng, lại nghe nàng nói:

"Trước đây, nếu không có Phỉ, có lẽ cuối cùng ta sẽ gả cho bệ hạ, nhưng bây giờ không phải như vậy.

Ta từng hỏi tình cảm của bệ hạ, bệ hạ ngày đó đáp, đó là một loại tình cảm dành cho người con gái đáng trân trọng.

Hiện tại, ta muốn nói với bệ hạ,

Tình yêu nam nữ, chính là không thể chia lìa, sống chết có nhau.

Nếu Phỉ có bề gì, ta không thể sống một mình."

Lý Dịch dại người đi.

Hắn theo bản năng nghĩ nếu Cảnh Vĩnh Phúc thật sự chết, hắn cũng không thể chết theo nàng.

Hắn dù sao vẫn là Tiếp vương.

Nhưng Lý Phỉ không vậy.

Hai người bọn họ đúng là thuộc về nhau.

"Ta thua..."

Lý Dịch không nề hà nói,

"Lục đệ, ngươi xuất hiện đi!"

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra.

Một thân ảnh quen thuộc từ sau màn che phía sau Lý Dịch đi ra.

Nàng đưa ra bưng miệng, hoàn toàn hiểu được những chuyện vừa xảy ra.

Lý Phỉ hướng nàng đi tới.

Nắng đã lên cho một ngày mới.

Hắn đi nhẹ nhàng như vậy lại vững vàng như vậy.

Hắn đi đến trước mặt nàng, cúi đầu đưa tay nâng nàng dậy.

Nàng bấu thật chặt mười đầu ngón tay cào cánh tay hắn, nói:

"Kẻ lừa đảo!"

Ngay sau đó, Lý Phỉ ôm chặt lấy nàng.

Không ai có thể tách bọn họ ra.

Lý Dịch quay đầu đi.