Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 58: Tiểu công chúa của nàng




Tam hoàng tử mấy ngày nay rất là khí phách hăng hái. Ngày hắn rời đi cũng có rất nhiều người ở cửa thành vì hắn đưa tiễn. Hoặc là một đội ngũ của Tam hoàng tử, hoặc là nhân vật bình thường, nhưng lại có quan hệ gì đâu? Tóm lại hắn đi vô cùng thỏa thuê đắc ý.

Bên trên thành, Thái Tử cùng Kỳ Dương chưa từng lộ diện mà đứng ở đó, nhìn bóng dáng kia nói cười cưỡi ngựa đi xa.

Kỳ Dương liếc nhìn mấy quan viên phía dưới đang tiễn đưa, có chút ý vị không rõ, nói với Thái Tử: "Nhìn không ra, Tam hoàng huynh thế nhưng được lòng người như vậy. Quan viên hôm nay tới tiễn, sợ là bằng một nửa triều thần. Hoàng huynh ngươi cũng không bằng hắn nha."

Thái Tử chưa nói gì, chỉ cười không thèm để bụng. Hắn mới vừa bước lên thành thì cũng đã nhìn thoáng qua nhân mã phía dưới, nhưng thông thấy gì hứng thú nên thu hồi ánh mắt. Nguyên nhân không có gì khác, người hôm nay đến tiễn đưa Tam hoàng tử không ít, nhưng nhìn thoáng qua phần lớn đều là mấy gương mặt trẻ tuổi lại xa lạ, còn những lão thần có tầm ảnh hưởng trên triều đình một người cũng chưa từng lộ diện!

Chỉ dựa vào đám tiểu quan này ở dưới thành, dù có nhiều, ngoại trừ một chút náo nhiệt thì có ích lợi gì sao?

Đưa tiễn xong Tam hoàng tử, người ở dưới thành dần dần tản đi. Thái Tử ở trên thành nhìn chằm chằm bóng dáng Tam Hoàng Tử và đoàn người biến mất ở cuối đường, mới xoay người nói: "Được rồi, Tam đệ đi rồi, không biết khi nào mới gặp lại, cô cũng nên trở về."

Kỳ Dương đương nhiên cũng đi theo Thái Tử, đang muốn cùng hắn hồi cung, kết quả lại thấy Thái Tử giơ tay chỉ về cửa thành, nói: "Đừng, không cần đi theo cô, đừng để quay đầu lại rồi oán cô làm hỏng cơ hội tốt của ngươi."

Nghe hắn nói như vậy, Kỳ Dương lập tức làm theo những gì hắn mong đợi. Nàng liền thấy, ở dưới cây đại thụ ngay cửa thành, một thiếu niên tuấn tú đang nhìn cửa thành phía xa xa mà xuất thần. Nàng hiển nhiên không có đến tiễn đưa Tam Hoàng Tử, nhưng hiện tại người đã tản đi hết, cũng không biết nàng ấy đứng ở đó đợi bao lâu?

Trong lòng Kỳ Dương cảm thấy kỳ lạ, nhưng trên mặt lại không biểu lộ cái gì, chỉ cười tủm tỉm nói với Thái Tử: "Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở." Nói xong lại thay Lục Khải Phái giải thích một câu: "Nàng biết Tam hoàng huynh lúc trước muốn đưa ta đi hòa thân, lần này đến tất nhiên không phải vì tiễn hắn."

Thái Tử nghe vậy thì xua xua tay, nói: "Cô biết, không cần giải thích." Nói xong lại nói: "Đi thôi, nhưng mà nhớ rõ đêm nay phải về cung."

Kỳ Dương nghe vậy thì ngượng ngùng cười cười, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lục Khải Phái đã xoay người, vì thế lại không rảnh nói thêm với Thái Tử, vội vàng cáo từ một câu liền nhấc váy đuổi theo.

Thái Tử thấy thế cũng buồn cười lắc đầu, lầu bầu một câu: "Thật đúng là nữ đại bất trung lưu."

Bên dưới thành, Lục Khải Phái xác thật đã xoay người đi rồi. Hôm nay đều không phải là ngày hưu mộc, nàng cũng là bớt thời giờ mới đến nơi này xem một chút. Đến nỗi tới để xem gì? Tất nhiên không phải xem tên Tam Hoàng Tử chọc người ghét, mà là 5000 tướng sĩ tùy hắn xuất chinh.

Lúc này ở kiếp trước, Vinh Quốc dường như còn chưa lập quốc, càng miễn bàn đại sứ cùng đại chiến.

Khi đó ca vũ thăng bình, biên quan dù có cọ xát cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, mãi đến khi nàng chết đi, Lương Quốc cũng là nhất phái thái bình thịnh thế. Mà nay lại sinh ra biến hóa như vậy. Lục Khải Phái lúc trước vẫn luôn không rõ biến hóa này từ đâu mà đến, mãi đến sau này nàng đoán được lai lịch của Lục gia, lai lịch của Tạ Viễn, dần dần đem sự tình xâu chuỗi lại, cuối cùng đi đến kết luận ngọn nguồn chính là cái chết của Lục Khải Thành.

Nói đến cũng thật buồn cười đúng không? Lục Khải Thành cũng chỉ là một tiểu nhân vật, ngay cả khi hắn chết cũng không có nhiều người biết, thậm chí cũng không có nhiều người đến phúng viếng. Nhưng hắn chết quả thật đã thúc đẩy Tạ Viễn hành động, đẩy mạnh chiến tranh đến!

Lục Khải Phái nhìn 5000 tướng sĩ trước mặt sắp lao tới chiến trường, dường như xuyên qua bọn họ đã thấy được Bắc Cương huyết vũ tinh phong. Trong lòng nhất thời hối hận, hối hận chính mình quá lỗ mãng giết Lục Khải Thành, lúc này mới dẫn tới cục diện hiện giờ, khiến cho rất nhiều binh sĩ chịu chết nơi biên quan.

Nhưng Lục Khải Phái trước nay cũng không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, cảm xúc hối hận lại ảo não chỉ nảy sinh trong thoáng chốc, đầu óc nàng cũng thanh minh lại. Bản chất của trận chiến này không nằm ở nàng hay Lục Khải Thành, các nàng nói đến cùng cũng chỉ là những quân cờ trên một bàn cờ khổng lồ mà thôi. Chỉ cần Tạ Viễn còn tại, sớm muộn gì trận chiến này đều không thể tránh khỏi, có lẽ diễn ra sớm hơn sẽ càng có lợi?

Lục Khải Phái đứng dưới bóng cây đại thụ, thực mau tự an ủi tốt bản thân, nàng thả lỏng tâm thái dự định quay về Đại Lý Tự.

Ai ngờ mới vừa xoay người đi chưa được hai bước, liền nghe ở phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc: "A Phái!"

Lục Khải Phái dừng bước xoay người, nhìn thấy Kỳ Dương nhấc theo làn váy chạy nhanh về phía mình, nhất thời có chút kinh ngạc: "Điện hạ?" Rồi sau đó lại nhìn về hướng cửa thành, biểu tình càng cổ quái: "Ngươi tới để tiễn Tam hoàng tử sao?"

Kỳ Dương và Tam hoàng tử không hợp, Lục Khải Phái đương nhiên sớm đã biết. Kiếp trước, tuy không hiện rõ, nhưng kiếp này ngay từ lúc bắt đầu Kỳ Dương đã không che giấu địch ý với vị huynh trưởng này. Mà sự địch ý đó cơ hồ đạt đến đỉnh điểm khi Tam hoàng tử muốn thúc đẩy nàng ấy hòa thân. Hai huynh muội như người dưng nước lã, Kỳ Dương sẽ hảo tâm đến mức đặc biệt tới tiễn Tam hoàng tử sao?

Khi nói chuyện, Kỳ Dương đã chạy đến gần, thuận miệng đáp: "Ta bồi Thái Tử hoàng huynh tới, nhưng thật ra không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ngươi. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ngươi cũng đừng vội quay về Đại Lý Tự, chúng ta cùng nhau đi một chút đi."

Công chúa điện hạ nói vô cùng phân minh, liền lôi kéo Lục Tự Chính cùng nhau trốn làm.

- --

Sau khi tứ hôn, hai người có rất ít cơ hội gặp mặt, nhưng bởi vì Kỳ Dương ở ngoài cung để lại nhân thủ, hai người kỳ thật cũng không ít giao lưu. Ngẫu nhiên truyền một phong thư, ngẫu nhiên lại đưa đến lễ vật, nhưng thật ra cũng có một phen hứng thú ở trong đó.

Tuy nhiên, có một số việc có thể viết ở trong thư khiến người truyền lại, nhưng cũng có một số việc vô luận như thế nào cũng không thể hạ xuống trên giấy. Bao gồm mấy tờ giấy ghi kín tên người mà Lục Khải Phái viết ngày đó, sau khi Kỳ Dương ghi nhớ vào đêm đó, trực tiếp ở trong phòng Lục Khải Phái bậc lửa thiêu sạch sẽ.

Nàng cẩn thận đến như vậy, mấy ngày này tự nhiên cũng không cùng Lục Khải Phái qua lại dù chỉ một chút.

Hôm nay hiếm có ngẫu nhiên gặp được, Thái Tử cũng để nàng đi tìm Lục Khải Phái, Kỳ Dương tất nhiên là vui vẻ. Lừa Lục Khải Phái tìm nhã gian ở một trà lâu, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói đến tiến triển những gì mình an bài.

Có câu "Một người kế ngắn hai người kế dài", huống chi sau lưng công chúa điện hạ đều có thế lực. Sau khi có nàng gia nhập, tiến độ giám thị và tìm hiểu thế lực sau lưng Lục gia rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Kỳ Dương nhúng nước trà ở trên bàn viết viết vẽ vẽ, đã mơ hồ phác họa ra một mạng lưới quan hệ. Ngắn ngủn thời gian điều tra, đương nhiên cũng không hoàn thiện, nhưng tuy là như vậy cũng khiến người ta kinh hãi.

Lục Khải Phái nhìn mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp thì chậc lưỡi, thật không hiểu Tề bá bọn họ hao phí nhiều ít tâm huyết cùng thời gian, mới có thể ở thái bình thịnh thế như hiện nay lập nên một võng lợi ích như vậy.

Đương nhiên, hiện giờ những cái này đã bị công chúa điện hạ biết được, như vậy nói đến cùng cũng chỉ có một kết cục...

Lục Khải Phái đang nghĩ như vậy, lại thấy đôi mắt Kỳ Dương sáng ngời nhìn chằm chằm nàng: "A Phái, ta đã tra qua. Trong số những người này, vốn có rất nhiều người không muốn phản loạn, bọn họ càng nhiều là bị lợi ích liên lụy, hoặc nói trắng ra là bị cột chặt vào thuyền lớn Lục gia. Nếu ngươi có thể được Tề bá bọn họ thiệt tình phụ tá, như vậy chưa chắc không thể thu tất cả bọn họ vào trong tay."

Đây là một thế lực rất lớn. Kỳ Dương tuy rằng không có dã tâm tranh quyền đoạt lợi, nhưng trải qua chuyện kiếp trước đã khiến nàng minh bạch, có được sức mạnh để tự bảo vệ mình là cỡ nào quan trọng. Nàng cũng không muốn cùng Thái Tử nổi lên tranh chấp, nhưng bỗng dưng có được thế lực ở trong tay, tất nhiên là không thể tốt hơn.

Này so với may mắn từ trên trời rơi xuống [1] cũng không có gì khác nhau!

[1] Câu gốc là "Thiên thượng điệu hãm bính" (天上掉馅饼): Một thành ngữ Trung quốc, mang ý nghĩa bạn có thể thứ gì đó làm sẵn mà không cần nỗ lực.

Lục Khải Phái đối diện với ánh mắt sáng quắc của Kỳ Dương thì lại có chút hoảng thần, không tự giác lẩm bẩm ra tiếng: "Điện hạ ngươi sao lại..."

Kỳ Dương đối diện với nàng, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Ta như thế nào?" Hỏi xong, nàng lại nói: "Cũng hoặc là, ta ở trong lòng ngươi là người như thế nào?"

Lục Khải Phái thấy dáng vẻ nàng trương dương như thế, trong mắt mê mang ngược lại càng tăng lên. Trong lòng nàng, Kỳ Dương là người như thế nào? Kỳ Dương trong lòng nàng đương nhiên là tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu, thậm chí được hoàng đế và Thái Tử sủng đến có chút không biết thế sự! Tuy rằng kiếp này tiếp xúc thì phát hiện người trước mắt cùng người trong ấn tượng của nàng có hơi bất đồng, nhưng dáng vẻ lộ ra dã tâm bừng bừng như vậy, cũng là nàng bình sinh hiếm thấy.

Có lẽ là nàng sai rồi, sinh ra ở hoàng gia, người làm sao có thể đơn thuần?

Lục Khải Phái ngẫm nghĩ lại có chút hoảng hốt, lại có chút dao động, nhưng nghĩ đến Kỳ Dương đối đãi nàng từ trước đến nay thật lòng thật dạ, một chút dao động kia liền biến mất. Nàng mím môi, vẫn là nói: "Điện hạ ở trong lòng ta thành thật lại đáng yêu, tất nhiên là người tốt nhất."

Kỳ Dương đại để không nghĩ tới nàng sẽ đánh giá như vậy, hơi ngẩn ra một chút, chợt nở nụ cười. Nhưng nụ cười kia lập tức tan đi, biến thành nỗi phiền muộn không thành lời: "Nhưng người dù có ngây thơ vô tri đến đâu, cũng muốn tự bảo vệ mình."

Những lời này tựa hồ cũng chọc trúng nội tâm Lục Khải Phái, khiến nàng nhất thời trầm mặc.

Kỳ Dương cũng không ép bách nàng, nàng ấy nhấc ấm trà vì hai người một lần nữa rót một ly trà. Chờ đến khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Lục Khải Phái thản nhiên, lúc này mới ý vị thâm trường nói tiếp nửa câu sau: "Ngươi nói đúng sao? Phò mã của ta."

Bàn tay Lục Khải Phái vừa mới bưng lên chén trà tức khắc run lên, nước trà màu vàng nhạt trào ra, rơi trên mu bàn tay nàng. Nhưng cũng may ấm trà này đã để một hồi lâu, sớm không còn nóng như lúc ban đầu, chỉ có nước trà ấm rưới lên tay, cũng không trở ngại.

Nhưng Lục Khải Phái vẫn vô cùng hoảng loạn, cho dù nàng tận lực che giấu, nhưng khi mở miệng lần nữa ngữ điệu vẫn như cũ có chút quái dị: "Điện hạ nói phải. Chỉ là, chỉ là ngươi và ta còn chưa thành hôn, hiện tại gọi phò mã có chút sớm."

Khi nói chuyện, trên mặt nàng còn hiện lên màu hồng nhạt, dường như lúc nãy thất thố chỉ là bị Kỳ Dương đột nhiên càn rỡ nói dọa.

Nàng cũng xác thật là bị dọa rồi, nhưng cũng không phải bởi vì Kỳ Dương xưng hô biến hóa càn rỡ. Thật ra thì, hai người ngày thường căn bản cũng sẽ không để ý đến một chút tiểu vui đùa thế này. Nhưng Kỳ Dương trịnh trọng gọi nàng là phò mã, khiến cho một tiếng xưng hô này ẩn giấu quá nhiều ẩn ý ở phía sau.

Có một ý niệm lớn mật yên lặng sinh sôi trong lòng Lục Khải Phái, có lẽ hạt giống hoài nghi sớm đã mai phục, chỉ là chính bản thân nàng cũng chưa phát hiện. Mà giờ phút này, hạt giống kia rốt cuộc mọc rễ nảy mầm, đặc biệt là sau khi Lục Khải Phái đối diện với ánh mắt của Kỳ Dương, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa vô vàn cảm xúc phức tạp, tựa hồ âm thầm thừa nhận suy đoán của nàng. Tiểu công chúa của nàng, tựa hồ cũng đã sống lại?!

Bởi vì là nàng ấy, cho nên mới ở trên đường nhận ra nàng cải trang, sau đó đem nàng mang đi.

Bởi vì là nàng ấy, cho nên từ lúc bắt đầu mới sẽ thân cận, từ lúc bắt đầu liền động tâm.

Bởi vì là nàng ấy, cho nên mới sẽ không hề giữ lại tín nhiệm và trù tính hết thảy...

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Dương (thở dài): Phò mã, đừng giả bộ, lão phu lão thê cả ngày khoác áo choàng cho nhau vờ ngây thơ, có mệt hay không a?

Lục Khải Phái (yếu đuối): Điện hạ, ta chết quá sớm nên không hắc hóa, ta đây thật sự trẻ trung, cũng thật đơn thuần...

Kỳ Dương (đen mặt): Ý phò mã là đang ghét bỏ ta già rồi sao?

ps: Đừng hỏi làm sao bại lộ, kỳ thật lúc hai người vừa gặp nhau, có rất nhiều việc nhỏ mâu thuẫn. Tỷ như mới vừa quen biết, hai bên lơ đãng biểu lộ ra quá mức quen thuộc hiểu biết. Chỉ là lúc ấy, tâm tư hai người đều đặt ở trên người đối phương, chưa kịp miệt mài nghiền ngẫm. Sau đó công chúa điện hạ bỗng nhiên phát hiện Tiểu Lục kiếp này chủ động thật nhiều, đều sẽ vì chính mình mà đào gốc gác Lục gia, vừa vô cùng tín nhiệm vừa mạc danh áy náy với nàng... Thành thử đoán một chút, lại thử một chút.