Nhất định phải tính sổ Lưu Sâm, không phải hôm nay thì chính là ngày mai.
Ở trong lòng Kỳ Dương đã đem người này cho vào sổ đen, dự định sẽ thay phò mã nhà nàng báo thù thật tốt, thuận tiện thể hiện uy quyền. Tuy nhiên, trước mắt xem ra lại có người hành động so với nàng càng nhanh ba phần, rốt cuộc tối hôm qua nàng bị Lục Khải Phái cuốn lấy không có biện pháp, còn chưa kịp hạ lệnh động thủ đây.
Đối với chuyện này, Kỳ Dương cũng không quá quan tâm, bởi vì chỉ cần chờ một chút thì luôn có người điều tra được tin tức. Đối với nàng mà nói, mỗi một khắc được gặp Lục Khải Phái, hiển nhiên càng quan trọng hơn những người người vặt vãnh này.
Chải lại tóc, thay y phục, sau khi rửa mặt lại ở trước bàn trang điểm một chút.
Kỳ Dương nhìn trên bàn trang điểm có bày son môi thì chớp chớp mắt, bỗng nhiên cầm lấy một hộp đưa tới trước mặt Lục Khải Phái, cười tủm tỉm nói: "A Phái, ta đưa ngươi hộp son môi này được không?"
Chỉ Đinh chính là đang trang điểm cho Kỳ Dương, nghe vậy thì tay run một chút, suýt chút thì làm hỏng trang dung trên mặt công chúa điện hạ. Nàng càng lúc càng không hiểu điện hạ nhà nàng, nào có nữ nhi gia nào lại đưa phấn mặt cho nam tử, này thật không phải có chút trái ngược sao? Ngoài ra, trước mắt cũng không thịnh hành nam tử tô son điểm phấn, đưa lễ vật như thế là không thỏa đáng. Hơn nữa, cái điện hạ đưa vẫn là son môi mà điện hạ đã dùng qua, tưởng tượng như vậy lại thêm vài phần ái muội.
Chỉ khoảng nửa khắc, Chỉ Đinh đã chửi thầm ở trong lòng rất nhiều, thế nhưng ở trước mặt điện hạ thì cái gì cũng không dám nói.
Nhưng mà chỉ có Lục Khải Phái biết dụng ý của Kỳ Dương, nàng ấy là đang trêu chọc nàng, bởi vì tối hôm qua nàng ở trên xe ngựa còn khen son môi của nàng ấy ngọt...
Ngẫm lại cảnh tượng khi đó, khuôn mặt của Lục Khải Phái lại nóng lên. Nàng nhìn Kỳ Dương vẫn như cũ giơ tay, lại đối diện với ánh mắt trêu chọc của Kỳ Dương, chỉ cảm thấy phần "lễ vật" này cực kỳ phỏng tay.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là đỏ mặt nhận lấy phần lễ vật phỏng tay này, chính mình cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Cũng may lúc sau Kỳ Dương cũng không tiếp tục làm gì nữa, chỉ thường thường liếc nhìn nàng một cái, mang ý cười, cũng không thấy bởi vì việc đêm qua mà tức giận. Điều này làm cho Lục Khải Phái nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại nhịn không được lưu luyến nhìn nàng ấy.
Sau khi rửa mặt và chải đầu, bữa sáng cũng đã rất muộn. Cháo trắng, rau xào cùng các món điểm tâm bày đầy bàn, cũng không thiếu bánh sữa mà Lục Khải Phái thích nhất, hai người cùng nhau ăn cũng xem là thỏa mãn.
Sau bữa ăn, mỗi người cầm một chén trà, ngồi xuống cùng nhau nói chuyện ở hành lang lồng lộng gió.
Lục Khải Phái suy nghĩ một lát, cầm chén trà lại lần nữa nói lời cảm tạ: "Đêm qua là ta sơ sót, đa tạ điện hạ đến tiếp ta."
Kỳ Dương cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, ngược lại nghiêm túc nói: "Tên Lưu Sâm kia ta nhớ rõ, chuyện đạp thanh lần trước là hắn đã quan sát. Lần này lại xuống tay với người... Là vì ta?"
Lục Khải Phái cũng không có nói cho Kỳ Dương biết nhiều về Lưu Sâm, trên thực tế thì Lưu Sâm căn bản cũng chưa gặp được Kỳ Dương vài lần, điều hắn càng chú ý chính là thân phận "Kỳ Dương công chúa". Mà lần này ra tay ám hại lại là khi Lục Khải Phái đột nhiên không kịp phòng ngừa, hai người ở Hàn Lâm Viện cũng không có xích mích gì, xét về việc tư cũng không thể nói là tình địch, một đám người êm đềm cùng nhau đi ăn tiệc, nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được đối phương sẽ hạ dược trong rượu nàng.
Bỗng nhiên phát hiện chính mình bị người nhằm vào mà hạ dược đã không phải một hay hai lần, Lục Khải Phái trong nháy mắt cơ hồ tự mình hoài nghi. Chẳng lẽ nàng thật sự đáng hận như vậy sao? Vô luận là bào đệ cùng nhau lớn lên, hay vẫn là đồng liêu không mấy giao tình, đều nhịn không được muốn xuống tay với nàng!
Nhìn thấy Lục Khải Phái không nói chuyện, Kỳ Dương duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng: "Đang suy nghĩ điều gì, sao lại không trả lời ta?"
Lục Khải Phái cười khổ một tiếng, cũng không gạt nàng: "Điện hạ, ngươi nói xem ta có phải hay không đặc biệt khiến người chán ghét? Vì sao luôn có người thấy ta không vừa mắt?"
Kỳ Dương nghe vậy lập tức minh bạch nàng nghĩ gì, nhất thời muốn an ủi nhưng cũng không thể nói thành lời. Đơn giản cũng không nói nhiều, nàng cúi người tiến lên nâng cằm Lục Khải Phái mà quan sát trái phải, xem mãi đến khi người ta đỏ mặt, lúc này mới thở dài: "Ta xem A Phái sinh ra thật là động lòng người, tâm cực vui mừng." Nói xong lại lần nữa cúi người, tựa như chứng minh lời nàng nói là thật, một nụ hôn trực tiếp dừng ở khóe môi Lục Khải Phái.
Từ sau lần đạp thanh trước đó, muốn thân thân nàng ấy nhưng trật mất, Kỳ Dương tựa hồ cũng yêu vị trí khóe môi này. Lướt qua liền ngừng hôn môi, không quá nhiều dục vọng, lại thêm rất nhiều thâm tình.
Mặt Lục Khải Phái càng đỏ hơn, cũng may xung quanh không có người khác, nàng cũng không có cự tuyệt, trong lòng ngược lại nổi lên một chút ngọt ngào.
Ngay sau đó, lại nghe Kỳ Dương phủng lấy mặt nàng, nói: "A Phái, không bị người khác ghen ghét là tài trí bình thường." Nàng nói, ngữ khí càng chắc chắn vài phần: "Ngươi ưu tú như vậy mới có thể khiến người khác phải đố kị. Ngươi không có sai gì cả."
Những lời này không phải là an ủi, cẩn thận ngẫm lại Lục Khải Thành cùng Lưu Sâm xuống tay với nàng, thật đúng là bởi vì ghen ghét. Lục Khải Thành ghen ghét khuôn mặt hoàn hảo của nàng, được người khác thưởng thức tiến cử làm quan. Lưu Sâm lại ghen ghét nàng vì nàng được công chúa tư mộ, tiền tài phú quý đều ở trước mắt. Hai người này đều không phải là hạng người tâm tư lỗi lạc gì, bộ dạng ích kỷ lại âm độc quả thật khiến người buồn nôn.
Nhưng đồng thời, Kỳ Dương không nói chính là, tính tình Lục Khải Phái xác thật quá thuần thiện, cũng quá mềm yếu. Dù cho trải qua chuyện Lục Khải Thành như vậy, nàng cũng đã tàn nhẫn hạ tâm địa mà diệt trừ hậu hoạn, nhưng lúc sau vẫn như cũ không học được cách dùng ác ý đi suy đoán người khác.
Tính tình như vậy tốt hay là không tốt, Kỳ Dương cũng không thể nói, nhưng nếu có người che chở, nàng ấy thuần thiện như vậy tất nhiên là không có gì tốt hơn.
Kỳ Dương nghĩ, nếu là sơ tâm nàng ấy khó sửa, liền để chính mình thay đổi, tương lai che chở nàng ấy là được...
- --
Sau đó, hai người cũng không rối rắm vấn đề này nhiều lắm, Lục Khải Phái chính mình kỳ thật cũng đã thông suốt, sau khi trải qua chuyện này, nàng càng cảnh giác với người khác thêm ba phần.
Mà hôm nay, khó khi được gặp mặt, còn có rất nhiều chuyện Lục Khải Phái muốn hỏi Kỳ Dương.
Nói ngắn gọn lời suy đoán của Lưu Sâm, Lục Khải Phái lại hỏi: "Đêm qua hắn tính kế với ta, hôm nay sao chính mình lại rơi vào đồng ruộng?" Nàng hiển nhiên có chút để ý chuyện này, mang chút chờ mong tiếp tục hỏi: "Là điện hạ khiến người trả thù sao?"
Hỏi xong rồi, nàng mới ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, rốt cuộc tối hôm qua Kỳ Dương đều nói phải đợi hôm nay xử trí. Hơn nữa khi nàng ngủ lại đè lên người Kỳ Dương, nàng ấy hẳn là cũng không có cơ hội đi phân phó người khác...
Kỳ Dương quả nhiên lắc đầu nói: "Không phải ta, chờ một chút để người tra qua thì lại nói."
Lục Khải Phái không hỏi nhiều, chỉ là kết cục của Lưu Sâm như vậy, nghĩ như thế nào đều không thể không liên quan đến nàng. Rồi sau đó, một suy đoán nảy lên trong đầu, tối hôm qua nàng mang theo xa phu đến Đào Nhiên Cư, kết quả trời xui đất khiến để người đó ở lại. Xa phu kia chính là người Tề bá an bài, nói vậy là Tề bá đã biết chuyện xảy ra ở Đào Nhiên Cư, có phải hay không là hắn thay chính mình trả thù?!
Nếu nói Tề bá có thể làm được loại sự tình này, nàng một chút cũng không cảm thấy lạ, thế nhưng được hắn che chở ngược lại khiến người cảm giác có chút kỳ quái.
Lắc đầu, tạm thời bỏ đi suy đoán này cùng cảm giác cổ quái trong lòng. Lục Khải Phái còn có chuyện càng quan trọng muốn hỏi Kỳ Dương: "Điện hạ, ta hôm qua cùng đồng liêu ăn tiệc, nghe được một lời đồn." Nàng nói xong rồi dừng một chút, nhéo ngón tay mơ hồ có chút bất an: "Nghe nói phía bắc nhung địch lập quốc, còn đưa tới quốc thư, bọn họ nói, bọn họ nói..."
Kỳ Dương đã biết nàng muốn hỏi cái gì, liền trấn an cười nói: "Đúng là có quốc thư. Phụ hoàng chưa từng tuyên chỉ nội dung trên quốc thư với ai, nhưng ta không ngại nói cho ngươi nghe. Quốc thư xác thật đề ra hòa thân, chỉ là phụ hoàng không đồng ý thôi."
Trái tim Lục Khải Phái nhấc lên rồi lại rơi xuống, nhưng đó cũng chỉ là trong thoáng chốc, cả người đều thả lỏng lại.
Kỳ Dương nhìn nàng, rồi lại nói: "Cho nên A Phái, người nhớ thương ta cũng không ít, ngươi phải nỗ lực cưới ta về nhà mới được a."
Công chúa phủ gần như đã tu sửa xong, Kỳ Dương gần đây càng thêm nhắc nhở chuyện hôn sự. Nhưng Lục Khải Phái vẫn luôn có dảng vẻ không nhanh không chậm, khó mà thấy nàng ấy sốt ruột một lần, nàng liền nhịn không được nói thêm một câu.
Nào biết vừa dứt lời, nhìn bằng mắt thường cũng đã thấy vẻ mặt người đối diện trở nên mất tinh thần. Thần thái nhẹ nhõm lúc nãy nháy mắt biến mất không thấy, mày nhíu lại, trong lúc lơ đãng lại lộ ra bộ dạng vừa đáng thương vừa ủy khuất, dường như về tới đêm qua.
Cái này làm cho Kỳ Dương không rõ nguyên do, lại có chút mạc danh lo lắng, liền nói: "Dáng vẻ của ngươi sao lại như vậy, ngươi thế nhưng không muốn cưới ta sao?"
Lời vừa nói, ngữ khí có chút không tốt.
Lục Khải Phái đương nhiên nghe ra, vội đến nỗi không ngừng duỗi tay nắm lấy tay Kỳ Dương, tỏ lòng thành: "Không có không có, ta tất nhiên là muốn cưới điện hạ, hận không thể lập tức liền cưới!" Nàng vội vã nói xong mới cảm thấy thẹn thùng, muốn buông tay lại bị Kỳ Dương bắt được, cuối cùng chỉ phải hậm hực nói: "Chỉ là, chỉ là bệ hạ tựa hồ không vừa mắt ta."
Kỳ Dương sau khi nghe xong lại có chút kinh ngạc, mấy ngày gần đây nàng đều ở trong cung, sao không nghe nói hoàng đế triệu kiến Lục Khải Phái?!
Bị lời nói của Lục Khải Phái làm cho suy nghĩ trong giây lát, Kỳ Dương vội hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngươi nói cho ta nghe."
Không có khả năng chướng mắt, rõ ràng kiếp trước hoàng đế thích Trạng Nguyên lang như vậy, không đề cập tới chuyện tự mình tứ hôn nàng với phò mã, hoàng đế cũng từng kín đáo khen ngợi nàng ấy trước mặt nàng. Chỉ là Kỳ Dương lại không biết, làm phụ thân phải gả nữ nhi, trong lòng luôn là có chút khó chịu. Nếu là kiếp trước, hoàng đế biết quan hệ của hai nàng cực kì thân thiết, cũng sẽ vẫn tứ hôn như cũ, nhưng khi đối mặt với Kỳ Dương cũng không khen nhiều như vậy, ngược lại là ghét bỏ.
Lục Khải Phái đồng dạng cũng không hiểu đạo lý này, hôm qua nàng từ trong cung trở lại Hàn Lâm Viện, cũng đã suy nghĩ cả ngày mà không tìm ra được manh mối nào. Bộ dáng ủ mày để người nhìn thấy, suýt nữa làm cho học sĩ đại nhân sợ tới mức cho rằng nàng giảng kinh ra sai lầm, chọc giận hoàng đế.
Kết quả đương nhiên không phải, nhưng trong suy nghĩ của Lục Khải Phải, cùng đắc tội bệ hạ không khác biệt là bao.
Trước mắt Kỳ Dương đã hỏi, nàng liền nói cho nàng ấy nghe sự tình rõ ràng. Từ chuyện hai học sĩ hầu dạy bởi vì ngoài ý muốn mà vô pháp vào cung, đến nàng thay thế Thẩm học sĩ vào cung giảng kinh, sau đó hoàng đế không nói một lời nghe xong toàn bộ canh giờ, cuối cùng mới thưởng nàng một ly trà, cái gì cũng chưa nói liền đi rồi.
Nàng liền kém thuật lại nội dung giảng kinh thêm một lần, khá vậy vẫn không thấy trong đó có gì dị thường chọc hoàng đế không thích.
Vợ chồng son hai mặt nhìn nhau, đều là không hiểu vì sao.
Kỳ Dương mơ hồ đã nhận ra hoàng đế có chút khó chịu, nhưng lại vô pháp lý giải loại khó chịu này từ đâu mà tới. Sau khi suy nghĩ, nàng nói với Lục Khải Phái: "Đừng nóng vội, ta thấy phụ hoàng không phải là không thích ngươi. Chờ quay đầu lại ta sẽ hỏi hoàng huynh một chút, hắn từ trước đến nay đều đoán được tâm tư phụ hoàng, nhất định là biết nơi nào không ổn."
Lục Khải Phái từ trước đến nay tín nhiệm nàng, thấy nàng thần sắc vẫn bình thường, cũng gật đầu yên tâm không ít.
Tuy nhiên, tức phụ vẫn là muốn chính mình nỗ lực đi tranh thủ, Lục Khải Phái nếu đã quyết tâm muốn cùng Kỳ Dương bên nhau, không thể chỉ toàn dựa vào sự nỗ lực của đối phương. Nàng bắt đầu hồi tưởng lại kiếp trước cùng kiếp này, xoa tay nóng lòng muốn lộ diện ở trước mặt hoàng đế một lần nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (xin giúp đỡ): Hoàng huynh ơi hoàng huynh, phụ hoàng coi thường phò mã của ta. Phải làm sao bây giờ?
Thái Tử (bình tĩnh): Mặc kệ hắn, không để ý liền được.
Hoàng đế (khó chịu): Hừ!