Edit: Phạm Mai
Thần Tịch nằm ở trên trường kỉ, đầu mùa đông ánh mặt trời vẫn là rất ấm áp, nàng thích nằm lẳng lặng như vậy, cái gì cũng không làm, chính là nghe thanh âm thiên nhiên, chậm rãi, mềm mại...... Dứt bỏ tất cả phiền não.
“Công chúa thoạt nhìn rất thích ý, chúc mừng tâm nguyện nhiều năm của công chúa có thể thực hiện!” Thanh âm Tiêu Băng lãnh lãnh ở ngay bên cạnh nàng vang lên, hơi thở cũng thật lạnh.
Làm cho cảm giác lo lắng bên người Thần Tịch đều bị xua tan, ánh mắt bất mãn đão qua trên người hắn, “Đa tạ.”
Tiêu Băng hừ nhẹ một tiếng, “Những chuyện lúc trước mà công chúa đã làm có lẽ là vì một ngày này sao? Lạt mềm buộc chặt, làm Đại công chúa hiểu lầm người chán ghét Hoàng Phủ Cảnh Hạo, không có cần hắn, làm ra bộ dáng muốn đuổi hắn đi, kích thích nàng(đại công chúa) hoảng hốt, vừa vặn đạt thành nguyện vọng của người.”
Hôn mê, nghe xong những lời của hắn thật là cảm thấy bản thân mình tâm cơ thâm trầm vì một người nâm nhân a! Thần Tịch giật nhẹ khóe môi, căn bản không nghĩ giải thích cái gì, bất quá sau khi nhìn thấy sâu trong đáy mắt hắn có ảm đạm nàng bỗng nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, “Ngươi đã đều nhận định ta là nữ nhân như vậy, không bằng rời ta đi, đi tìm kiếm nữ nhân ngươi thích đi! Ta tự nguyện để cho ngươi rời đi, không cần phải lo lắng sứ mệnh của tiên hoàng, bà nội trên trời có linh thiên hội tán thành quyết định của ta.”
Cả người Tiêu Băng hơi thở trở nên thành giống như sương mù mùa đông khắc nghiệt áp bức người khác, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Thần Tịch: “Ngươi nói thật sự?”
“Thật giả ở trong lòng ngươi, không ở trong miệng ta.” Thần Tịch miễn cưỡng nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, nàng không nghĩ lãng phí thời gian giải thích cái gì cả, nếu một người tin tưởng ngươi, tất nhiên sẽ không truy vấn ngươi cái gì cả. Nếu như không tin ngươi, giải thích dù có nhiều cũng là phí công, cuộc sống của nàng không cần phải vì giải thích với người khác mà vượt qua.
Người khác thấy nàng thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của nàng, nàng chỉ cần dựa vào ưa thích của mình để tiếp tục sống là được rồi.
“Cung Thần Tịch!”
“Ân. Ta ở đây, có cái gì thì nói. Không cần tức giận với ta. Nói thật, con người của ta có vẻ lười, sẽ không bởi vì một chuyện gì đó mà phải đi giải thích, vả lại, vì sao ta cần phải giải thích, ánh mắt ngươi nhỏ, nhìn không tới sao? Ta là dạng người gì ngươi cũng không hiểu, dù ta có giải thích nhiều thì ngươi cũng không thể hiểu. Ngươi là nhân tài, võ công tốt. Ta còn biết ngươi có thiên mệnh quốc sư, nhưng dù như vậy. Thì thế nào đây, những ai có năng lực đều có thể chút giận với ta sao, ta phải xem sắc mặt các ngươi sao?” Thần Tịch tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng hơi thở trên người cũng là thực lạnh.
Nàng không muốn cùng hắn so đo, hắn còn nổi giận, còn rống với nàng cái gì a? Nàng có làm gì sai, sau khi nàng xuyên tới đây vẫn luôn bị họ khó xử, mắt lạnh sẽ không muốn nói.
Những người bên cạnh không có một ai đối với nàng thành tâm. Thường thường đến một cái ám sát. Liền ngay cả hạ nhân phủ công chúa cũng dám ở sau lưng lén lút nghị luận chuyện nàng làm, giống như đối với Hoàng Phủ Cảnh Hạo không tốt thì nói chính là nàng đang ghen, người tham sống hận cái gì......
Như vậy tử chướng khí mù mịt......
Trong lòng Thần Tịch càng nghĩ càng giận. Bỗng dưng ngồi lên đối với hộ vệ ngoài cửa hô một tiếng, “Đem Tam công tử, Ngũ công tử cùng Lục công tử tìm đến đây cho ta!”
Tiêu Băng đối với sự tức giận của nàng có chút sững sờ, hình như mấy ngày nay đây là lần đầu tiên nhìn tới nàng tức giận.
Sau một lát, Bắc Đường mang theo hai người khác tiến đến liền nhìn đến một hình ảnh lửa giận nóng hôi hổi, trong lòng cả kinh: Quả nhiên là nội viện muốn châm lửa a, công chúa còn không tin lời hắn nói, ai!
“Bắc Đường, ngươi lập tức đi phân phát người trong phủ công chúa, một lần nữa chiêu mộ một ít người vào phủ hầu hạ, những người trước kia được lưu lại tất cả đều đuổi đi cho ta, cùng lắm thì cho bọn hắn ba tháng tiền lương, xem như bồi thường.”
“Một người cũng không lưu?” Bắc Đường Liên Vân kinh ngạc nhìn nàng, đây là vì sao a, chủ tử châm lửa vì sao hại đến bọn hạ nhân?
Thần Tịch lãnh nghiêm mặt: “Đúng vậy, một người cũng không lưu! Ta cần người trong lòng chỉ có một cái chủ tử là ta!”
Bắc Đường ngạc nhiên nhìn nàng nửa ngày, lập tức hiểu được, hạ nhân phủ công chúa trước kia chính là nghe theo Hoàng Phủ Cảnh Hạo phân phó, cho nên trong lòng khó tránh khỏi một chút thói quen, đem Hoàng Phủ Cảnh Hạo là chủ tử. Hiển nhiên, không biết hôm nay là ai khơi mào hỏa cháy lên đây, “Công chúa, ngươi quyết định ta sẽ đi làm!”
“Ân, đi thôi, mặt khác, cho phép bọn họ đem đem quần áo cùng đồ đạc của mình ra ngoài!”
“Là.”
“Ba người các ngươi cùng nhau đi đi, trước khi mặt trời lặn ta muốn nhìn hạ nhân phủ công chúa đều được đổi, trừ bỏ hộ vệ.”
Bắc Đường Liên Vân mang theo hai người rời đi, trong tiểu viện hơi thở vẫn lạnh như băng giống như trời mùa đông, nhưng cái này không phải là Tiêu Băng phát ra lãnh ý, mà là Thần Tịch phát ra.
“Tiêu Băng, đi ra tửu lâu trên phố mua cho ta một túy vịt trở về, không, hai. Lập tức đi, đây là mệnh lệnh của bản công chúa!”
Tiêu Băng nỗ bĩu môi, vẫn là xoay người rời đi.
Trong viện nhất thời không có chút tiếng động nào, mà trong viện hai cái đại nha hoàn hầu hạ Linh Nhi cùng Tâm Nhi đều quỳ xuống cầu tình.
“Công chúa, xin người đừng đuổi nô tỳ đi!”
“Các ngươi yên tâm, ta đã nói, tiền lương sẽ phát thêm cho các ngươi ba tháng, ba tháng này, các ngươi có thể tìm được công việc mới.”
“Công chúa --” Hai cái nha hoàn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng,
Thần Tịch bất vi sở động, như trước nằm trên trường kỉ, “Đi thôi, tâm tư của các ngươi không có nằm trên người của ta, làm gì lưu lại, ít ngày nữa Hoàng Phủ Cảnh Hạo sẽ cùng ta thành thân, các ngươi không cần để lại.”
Lưỡng nha hoàn trong lòng kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, cũng không dám nhiều lời một câu, thất vọng rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ Thần Tịch thở dài, đi thôi, đi được sạch sẽ mới tốt.
Sau một khắc, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đến đây, hắn có chút lo lắng nhìn nàng: “Công chúa, ngươi quyết ý muốn đuổi tất cả hạ nhân sao?”
“Ân.”
“Hảo, chuyện này ta cũng đến an bài được không? Có một số người trong phủ là không có nơi dựa vào, bao nhiêu là ta liên lụy......”
“Ta chỉ là muốn bọn họ rời đi phủ công chúa của ta, về phần ngày sau bọn họ trải qua như thế nào, ai muốn hảo tâm thu lưu bọn họ cũng không phải chuyện tình ta quan tâm.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo thở dài, “Cám ơn công chúa, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Bắc Đường Liên Vân ở thời điểm làm cho nhóm hộ vệ giám sát đưa đi hạ nhân, bởi vì bọn họ cường hãn, bọn hạ nhân cũng không dám nháo cái gì, huống hồ cũng nhiều thêm được ba tháng tiền lương, ầm ỹ không được, khế bán mình công chúa còn thiêu đi, để cho bọn họ trở thành người tự do, cho nên cũng không có người nào dám náo loạn.
Bất quá chỉ có một cái canh giờ, công chúa phủ to như vậy đã muốn lạnh lẽo yên tĩnh.
Thần Tịch chỉ cảm thấy hoàn cảnh im lặng thật sự là thật khéo,
Bỗng nhiên một trận tiếng sáo du dương đem nàng hấp dẫn, thanh âm kia như tri âm tri kỉ làm cho nàng cảm thấy tự tại cả tinh thần lẫn thể xác, nhắm mắt lại hưởng thụ tiếng sáo.
Ngay tại bên trong tiếng sáo du dương, nàng chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Im lặng như vậy, trầm mặc như vậy.
Hoa Tử Huyễn đi vào phủ công chúa cái cảm giác thứ nhất chính là im lặng, cái cảm giác thứ hai là rất im lặng, cái cảm giác thứ ba: Đã xảy ra chuyện!
Nhìn hộ vệ ở cửa liếc mắt một cái: “Công chúa đâu?”
Hộ vệ nhận ra hắn là khách nhân của công chúa, thực khách khí nói: “Công chúa đang ở chính viện.”
Hoa Tử Huyễn chỉ cảm thấy bình tĩnh làm cho người ta lo lắng, đột nhiên vọt vào sân chỗ Thần Tịch, nhìn đến cái bóng dáng nhỏ đang nằm trên trường kỉ, tâm đang cột cao rốt cục buông, nhẹ nhàng tiêu sái tiến đến, “Thần Tịch --”
Thiên hạ đang ngủ say lông mi chớp một chút, nhưng chung quy không có mở mắt ra nhìn hắn, ngược lại loan loan khóe môi lộ ra tươi cười thỏa mãn.
Hoa Tử Huyễn thở dài, “Nguyên lai là đang ngủ, ta nghĩ đến --”
Nhẹ tay vuốt lại sợi tóc bị thổi đến trên gương mặt nàng, kêu thủ hạ lấy áo choàng đắp nhẹ lên người, bỗng dưng, tay hắn bị Thần Tịch vô tình giữ chặt, sau đó, nàng cũng không có buông tay ra.
Hoa Tử Huyễn ngạc nhiên nhìn tay mình, lập tức cảm giác tay nàng rất lạnh, trong lòng dâng lên một cỗ thương tiếc: “Nữ nhân ngu ngốc, như thế nào không đi vào trong phòng nghỉ ngơi đâu!” Nhẹ nhàng cầm lại tay nàng, trong lòng bàn tay truyền lại ấm áp làm cho Thần Tịch khóe môi ý cười càng sáng lạn một ít.