Edit: Thủy_Nguyệt
Beat: Phạm Mai
Thần Tịch than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy. Thấy vậy, nha hoàn vội vàng ngồi xổm xuống nói: " Công chúa, người còn chưa có mang giày! "
Nghe vậy, Thần Tịch liền xoay người lấy giày của mình mang vào. Xong xuôi, nàng nói với nha hoàn kia: " Mang ta đi sài phòng nhìn xem một lát! "
"Dạ, Nô tỳ tuân mệnh!" Bộ dáng nha hoàn kia tựa hồ thật cao hứng khi nghe Thần Tịch nói vậy. Bất quá nàng ta vẫn giữ vẻ như trước, không dám nhiều lời nói cái gì khác.
Thần Tịch đi theo nha hoàn đến một cái tiểu viện. Nhìn tiểu viện trước mắt, trong lòng thầm than: "Sài phòng của phủ công chúa thật không nhỏ a!"
Đứng ở cửa viện nhìn vào, Thần Tịch thấy trong viện một nha hoàn khoảng mười tuổi đang cố gắng chẻ củi. Mặc dù trên mặt nha hoàn đó mồ hôi rơi lã chã nhưng nàng vẫn kiên trì ngồi chăm chỉ làm việc. Tựa hồ nàng không hề có một chút oán giận nào về tình trạng hiện tại của mình vậy.
Thần Tịch chậm rãi đi qua. Đây chính là nha hoàn mà Xích Dương công chúa tín nhiệm a?
Đến thời điểm còn cách nha hoàn ước chừng ba thước Thần Tịch dừng lại cước bộ của chính mình, yên lặng nhìn nha hoàn kia. Cảm nhận được có người đang tới gần, tưởng là người giúp việc của phòng bếp đến sài phòng lấy củi, nha hoàn kia không có ngẩng đầu lên, nói: "củi đây đã chẻ xong rồi!"
Nói xong, không thấy có tiếng đối phương đáp lại nàng mới nghi hoặc ngước lên nhìn một chút.
Loảng xoảng! Nhậm Di kinh ngạc làm rơi cả búa trong tay xuống đất, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tham kiến công chúa. Công chúa -- "
"Miễn lễ, đứng lên đi!" Thần Tịch thực sự chán ghét cái kiểu quỳ quỳ lạy bái ở nơi này.
"Tạ công chúa, công chúa cành vàng lá ngọc sao có thể đến chỗ này, có cái gì người cứ phân phó các nàng chuyển lời đến là được." Nhậm Di đứng dậy, xong lai không nhịn được lải nhải một câu.
Một câu oán giận này của Nhậm Di làm Thần Tịch phát hiện ra một chuyện thật. Thì ra nha hoàn này không như những người khác đều sợ nàng. Thậm chí, trong mắt của nàng giống như đã đem công chúa trở thành một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Thần Tịch khẽ mỉm cười " Nhậm Di, thật vất vả cho ngươi!"
Nhậm Di nghe vậy ngẩn ra, lập tức cúi đầu đáp " Không khổ, chỉ cần là ở phủ công chúa, mặc kệ ở đâu đều là hầu hạ cho công chúa."
" Được rồi, theo ta đi đi, không cần tiếp tục ở lại sài phòng nữa, nơi này không thích hợp với ngươi."
Khóe mắt Nhậm Di tựa hồ ươn ướt. Đây là lần đầu tiên công chúa tự mình tới thả nàng!
Sau khi rửa mặt chải đầu, Nhậm Di trông cũng chỉnh tề đẹp mắt hơn, là một giai nhân thanh tú.
Đuổi hết những người khác ra ngoài, trong sân phòng công chúa lúc này cũng chỉ còn có hai người các nàng. Thần Tịch bảo Nhậm Di ngồi xuống song Nhậm Di luôn giữ vững lễ tiết chủ tớ nên hết mực từ chối, không dám ngồi.
"Công chúa, có phải Hoàng Phủ công tử lần này lại viết thư nói không thể về đúng thời gian tham gia tiệc sinh thần của người?"
"Đúng vậy!"
Nhậm Di có chút tức giận "Công chúa, người không thể cứ mãi dung túng cho Hoàng Phủ công tử như thế được. Người đã ban cho hắn vô số vinh quang, nhưng là, trong lòng hắn đâu có đặt người ở vị trí thứ nhất."
Ôi chao! Nói như vậy là vị công chúa này bình thường đều nhất mực yêu thích cái vị Hoàng Phủ công tử gì gì đó sao? Thần Tịch thầm nghĩ trong lòng.
Nhậm Di lại nói tiếp:" Công chúa, người đã có sáu vị công tử tướng mạo và tài hoa xuất chúng trong phủ rồi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo không có tâm ý với người thì người cũng đừng để ý đến hắn làm gì nữa!"
Sáu vị công tử là có ý tứ gì a? Thần Tịch nhanh chóng lục lại trí nhớ trong đầu. Nàng kiếp trước cũng là một kẻ thích chứa chấp, xem tiểu thuyết cũng chính là sở thích lớn nhất của nàng. Các loại tiểu thuyết xuyên không ngôn tình linh tinh nàng cũng đã xem qua không ít. Nhưng chính nàng cũng không ngờ rằng có ngày chính mình cũng xuyên qua.
Ha ha.... Theo như Nhậm Di nói sẽ không phải là cái thể xác công chúa này đã có sáu cái tình nhân rồi đi? Thần Tịch nuốt nuốt nước miếng " Cái kia, Nhậm Di a, sáu vị công tử...ý ngươi là chỉ..."
"Công chúa, người đừng che dấu, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là không có đem người ghi tạc ở trong lòng, cho nên nô tỳ mới vẫn luôn khuyên người từ bỏ hắn đi. Người xem, Đại công tử túc trí đa mưu, Nhị công tử khoan dung ổn trọng, Tam công tử khéo léo, Tứ công tử lãnh khốc ngông nghênh, Ngũ công tử nhã nhặn ôn nhuận, Lục công tử vẻ mặt ưu thương khiến người thương tiếc... Luận dung mạo, có người nào không phải nhân trung long phượng. Mỗi người một tính cách, một tài hoa xuất chúng riêng. Công chúa hà cớ gì cứ phải chấp nhất cái vị Hoàng Phủ công tử tự cho là đúng kia? Nếu công chúa cảm thấy mấy vị công tử trong lời nô tỳ vừa nói chưa đủ, người có thể phân phó đám thuộc hạ tổ chức tuyển chọn thêm vài vị công tử xuất sắc khác vào phủ để hầu hạ người, nam nhân của công chúa đâu nhất thiết cứ phải cần có hắn chứ? "
Ngạch!
Thật là một nha hoàn bưu hãn a!
Nghe ý tứ này của Nhậm Di nàng không phải trở thành vị công chúa giống với Sơn Âm công chúa gì gì đó sao: nam sủng vô số, có thể so sánh với hậu cung phi tần của Hoàng đế a!
"Công chúa, người nghe lời khuyên của nô tỳ, từ bỏ Hoàng Phủ công tử đi a!" Nhậm Di thao thao bất tuyệt, vừa khuyên Thần Tịch vừa nói ra suy nghĩ của mình.
Thần Tịch nhìn nàng, trong ánh mắt đều là thật tâm thật ý. Ánh mắt như vậy khiến nàng có cảm giác hình như trước đây, tỷ tỷ nàng cũng đã từng lôi kéo nàng nói:" Muội muội, từ bỏ đi, đừng đi theo mẫu thân tìm kiếm tình thương nữa, trong mắt của nàng không hề có chúng ta đâu! Đi theo nàng chỉ có đau thương thôi. Không bằng rời xa nàng, ở trong lòng lưu lại một chút tưởng niệm là tốt rồi. "
Ma xui quỷ khiến, Thần Tịch nhẹ gật đầu chậm dãi nói: "Hảo, ta sẽ từ bỏ hắn."
Thấy nàng như vậy, Nhậm Di trừng mắt lớn nhìn nàng. Rồi như không nén nổi sự kích động, nàng ôm chầm lấy Thần Tịnh "Công chúa, cuối cùng người cũng đã nghĩ thông suốt! Thật tốt quá, chỉ cần công chúa thông suốt từ bỏ thì dù có chọc giận người khiến nô tỳ ngày ngày phải chẻ củi nô tỳ cũng quyết không oán hận!" Nhậm Di cúi đầu, trên sắc mặt vui mừng có hiện lên một tia khác thường trong mắt mà Thần Tịch không có phát hiện.
Ai! Cái gì Hoàng Phủ công tử chứ, nàng đâu có biết. Vậy buông tay từ bỏ với không buông tay từ bỏ với nàng có gì khác nhau đâu chứ?
Bất quá, nàng thật đúng là đối với tên kia có chút tò mò.
Nhân khi Nhậm Di đang cao hứng, Thần Tịch liền ở bên nói một vài lời khách sáo gợi cho Nhậm Di nói một ít chuyện xưa, tỏ ý muốn từ bỏ Hoàng Phủ công tử. Nhưng làm thế nào để từ bỏ? Hắc hắc! Chính là từng bước làm cho Nhậm Di kể lại chuyện tình của các vị công tử a!
Nhờ sự trợ giúp của Nhậm Di, đến hơn nửa đêm Thần Tịch cũng đã hiểu rõ về tình cảnh hiện tại của mình.
Thời đại mà nàng đang đến là một thời đại khác, không hề tồn tại trong lịch sử. Nơi nàng đến là một đại lục rộng lớn được gọi là Thánh Tinh đại lục. Hiện tại nàng đang ở Hạ quốc. Thân phận hiện tại của nàng chính là tam công chúa Nhai Nữ quốc, vài năm trước bị đưa tới Hạ quốc làm con tin.
Đương kim Hoàng đế hiện giờ của Hạ quốc là Hạ Thiên Kỳ. Nghe nói hắn đối với nàng cũng là thực tôn trọng.
Còn Nhai Nữ quốc, hiện tại Nữ hoàng chính là mẫu thân của nàng, tỷ tỷ nàng là Thái tử.
Mà thể xác hiện tại của nàng được bà nội- cũng chính là Nhai Nữ tiên hoàng sắc phong làm Xích Dương công chúa. Nguyên do là từ lúc sinh ra nàng đã có mái tóc màu đỏ lửa. Tên đầy đủ của thể xác này là Cung Thần Tịch, cùng tên họ kiếp trước của nàng giống nhau.
Xích Dương công chúa được sở hữu đặc quyền riêng mà các hoàng tử, hoàng nữ khác không được hưởng. Nguyên lai trước khi Nhai Nữ quốc tiên hoàng băng hà, trước mặt Nữ hoàng đương nhiệm và trọng thần triều đình đã hạ di chiếu:" Xích Dương công chúa hiếu tâm, trời đất chứng giám, trẫm yêu thương vô cùng. Nhưng Xích Dương nhu nhược, tính tình ôn nhuần khiến trẫm lo lắng. Sợ rằng sau khi trẫm ra đi sẽ bị người khác khi dễ. Bởi vậy, trẫm quyết định lưu lại mười vạn tinh binh chuyên bảo hộ bình an cho Xích Dương công chúa ngày sau. Bất luận kẻ nào trên Nhai Nữ quốc cũng không được phép khi dễ."
Cái vị Hoàng Phủ công tử kia cũng chính là do tiên hoàng lựa chọn cấp cho Xích Dương công chúa làm quân sư. Nghe nói hắn là người văn võ song toàn, tài mạo phi phàm.
Cũng không biết tiên hoành tính xử trí như thế nào mà mười vạn tinh binh kia cũng giao cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo quản lí toàn bộ. Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng chính là người nắm giữ ấn tín, ngày thường thay công chúa chưởng quản toàn bộ binh lính.
Thần Tịch trong lòng âm thầm oán lão Hoàng đế. Giao cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo quản lí binh lính mà cũng không sợ hắn mang binh tạo phản. Những mười vạn tinh binh đó a!
Mặc dù nói Nhai Nữ quốc tinh binh có một trăm vạn đi. Nhưng một mình Xích Dương công chúa tiện tay liền nắm giữ một phần mười. Nói thế nhân không đỏ mắt ghen tị cũng là khó a!
Tiếp đến năm năm trước, Hạ quốc cùng Nhai Nữ quốc xảy ra một cuộc đại chiến. Giằng co nhiều ngày mà vẫn bất phân thắng bại, hai nước liền quyết định ký kết minh ước, tổ chức trao đổi con tin có thân phận để tỏ thành ý. Cung Thần Tịch là người được chọn, song hoàng trưởng nữ không muốn muội muội mình chịu khổ nên xin được đi thay. Nhưng Xích Dương công chúa luôn bảo hộ thân tỷ tỷ làm sao có thể đáp ứng. Vì vậy mà vị Xích Dương công chúa này đã đến đây.
Mà vị Hoàng Phủ công tử kia liền mang theo mười vạn tinh binh đến đóng quân ở biên giới Hạ quốc và Nhai Nữ quốc, gặp được tình huống khẩn cấp liền có thể bảo đảm an toàn cho Cung Thần Tịch. Đương nhiên ngày thường vì việc quản lí quân đội này nên không thể tùy tiện đi vào lãnh thổ của Hạ quốc.
Thần Tịch nghe xong Nhậm Di giải thích liền có chút nghi hoặc. Bà nội của thể xác này liền như thế nào mà sủng ái Cung Thần Tịnh đến vậy?
Nếu là một công chúa được coi trọng, như thế nào Nữ hoàng lại đưa nàng đi làm con tin đây?
Về phần vài vị công tử kia, cơ bản đều là Nữ hoàng và Thái tử điện hạ lựa chọn rồi cấp cho nàng. Đại khái được biết đến là công tử sinh ra trong gia đình có danh tiếng. Thần Tịch trong lòng khẽ thở dài, chuyện này để sau hãy nghĩ đi!
Vốn nàng còn có oán khí mãnh liệt. Nhưng khi đến đây biết Xích Dương công chúa có thể thay mình sống sót ở hiện đại, hơn nữa còn giúp mình bảo vệ thân nhân, tâm tình của nàng dần chuyển biến tốt. Tuy rằng không thể tự mình báo thù, nhưng đã có người thay thế làm giúp. Như thế cũng tốt! Nàng không bao giờ còn muốn gặp lại người kia nữa.
Bất quá cái vị Tứ công tử Tiêu Băng kia nàng phải tìm cơ hội hảo hảo điều tra một phen. Ở trong nước chặn hô hấp của nàng là ý muốn thế nào? Cổ nhân không có khả năng hiểu được phương pháp cứu người bằng hô hấp nhân tạo.
Theo lý, Tiêu Băng trên danh nghĩa chính là một trong các phu quân của nàng, không có khả năng hành hung a? Chẳng lẽ hắn là bị Xích Dương công chúa ép buộc nên lòng mang oán hận?
Không hiểu, vẫn là không thể hiểu được a